Khi đã cảm thấy người con gái không còn hơi để thở, Thế Phương tạm thỏa mãn dừng nụ hôn.
Nhìn đôi môi bị anh giày xéo sưng đỏ, Thế Phương cọ nhẹ ngón tay cái vào đó, ánh mắt nhuốm một màu u tối: "Thật không nỡ buông!"
Ngọc Mẫn chống ngón trỏ lên trán anh ngăn đầu anh đang muốn áp sát: "Nè, Thế Phương! Đủ rồi! Mình cũng về thôi!"
"Về là về thế nào? Chúng ta còn nhiều việc chưa làm xong!"
"Anh nói thử xem?"
Thế Phương không trả lời cô, anh đưa tay áp vào cổ làm hiệu.
Ngọc Mẫn lúc đầu không hiểu ý, cô ngốc năm giây, cuối cùng đưa tay lấy ra sợi dây chuyền.
"Anh nói sợi dây này hả?"
Anh mỉm cười, gật đầu.
Cô sờ vào sợi dây vàng, nhìn mặt dây chuyền có hình hai trái tim lồng vào nhau rồi ngẩng mặt hỏi anh: "Em có thấy gì đâu?"
Thế Phương nghe cô nói vậy, anh kinh ngạc: "Có thật em không thấy gì?"
Cô nhìn lại mặt dây dứt khoát gật đầu thật mạnh.
Thế Phương thật không thể tin: "Sáu năm qua em chưa từng phát hiện điều anh muốn gửi gắm qua mặt sợi dây?"
Nghe anh nói vậy, Ngọc Mẫn luống cuống, cô đưa tay tháo sợi dây nhưng mãi vẫn không mở được.
"Em qua đây!" Thế Phương bất chợt ngồi thẳng lưng, vỗ vỗ lên đùi mời gọi.
Hai gò má Ngọc Mẫn lại nóng ran.
"Nhanh!" Thế Phương liếc nhìn cô giục.
Ngọc Mẫn bấm bụng di chuyển qua chỗ anh. Cô lén nhìn trộm chân anh, chần chừ chưa biết có nên ngồi lên đó hay không?
Anh vươn cánh tay dài, rất nhanh cô đã ở yên vị trí như anh mong đợi. Cô có chút ngại ngùng còn anh cảm thấy vui.
"Anh giúp em!" Thế Phương miệng nói tay làm. Anh luồn tay vén mái tóc cô. Thành thục mở mối cài trên sợi dây chuyền đưa tới trước mặt Ngọc Mẫn rồi cầm ngón tay trỏ của cô chạm vào họa tiết ở giữa hai trái tim: "Em nhận ra chưa?"
Ngọc Mẫn mân mê họa tiết, đôi mắt chằm chằm vào nơi đó. Mất năm phút cô mới nhận ra: ở đó có hai chữ cái P và M quấn quýt đan lồng vào nhau.
Phát hiện này làm cô kinh ngạc vô cùng. Bởi, cô đã đeo sợi dây chuyền ấy suốt sáu năm.
"Đôi khi muốn cảm nhận được một vật, em cũng thử sờ vào nó. Ngoài tên hai đứa mình, xung quanh hai trái tim còn ẩn chứa một lời ước hẹn."
"Ẩn chứa một lời ước hẹn nữa á?" Ngọc Mẫn thật bất ngờ với món quà anh tặng nhân sinh nhật mười tám cho cô.
"Ừ, để anh lấy kính cho em xem!" Thế Phương khẽ nhoài người kéo ngăn nhỏ bí mật ở gần vô lăng lấy ra một chiếc kính lúp.
Ngay tức khắc, hàng chữ nhỏ li ti ẩn dấu xung quanh viền hai trái tim được phóng đại trong tầm mắt. Đó là dòng chữ: 'Đêm Thất tịch cùng em hẹn ước.' và ghi dấu mốc thời gian: 'Thất tịch 20xx'
Ngọc Mẫn bàng hoàng.
Một lúc lâu cô vẫn trầm mặc như chưa tin điều mình vừa thấy là thật.
Đã vậy, anh còn lấy ra thêm sáu chiếc hộp khác rồi nói: "Đây là quà sinh nhật hằng năm của em!"
Sợ cô hiểu nhầm, anh bổ sung thêm: "Mỗi năm đến ngày này, anh đều chọn cho em một món quà. Em xem đi!"
Thế Phương đưa cho cô lần lượt năm chiếc hộp, trong đó là đôi bông tai, đôi vòng tay, đồng hồ đôi, điện thoại đôi và một chiếc vòng cổ có mặt là hình hai trái tim lồng vào nhau với hai chữ P-M quấn quýt. Chỉ có một điểm khác: Trên viền hai trái tim được khắc dòng chữ nổi: 'Nguyện một đời yêu em.'
"Còn chiếc hộp thứ sáu này, đích thân anh mở lấy quà tặng em!" Thế Phương cất chiếc hộp vào túi áo khoác.
Anh giúp cô đeo chiếc vòng cổ.
"Sao anh không đeo sợi dây chuyền vào?"
"Đeo hai món luôn á?" Thế Phương giơ sợi dây hỏi cô.
"Ừ. Sợi dây đó đã thay anh ở bên em sáu năm. Đó là kỉ vật không thể lìa, anh biết chưa? Mau đeo vào cho em!"
Sau đó thuận tay anh đeo nốt giúp cô đôi vòng tay và chiếc đồng hồ đôi.
Ngọc Mẫn lấy chiếc đồng hồ còn lại đeo vào cổ tay cho anh.
Cô kéo tay anh giơ lên cùng tay cô, ngắm nghía một hồi hài lòng nói: "Như thế này mới là trời sinh một cặp, đúng không anh đội trưởng?"
Nụ cười lan lên khóe mắt, anh véo mũi cô: "Lời chị đội trưởng chỉ có đúng! Bây giờ mời chị đội trưởng trở về ghế phụ để anh đội trưởng đưa đi thực hiện lời ước hẹn!"
Đúng rồi! Đêm nay cô phải cùng anh thực hiện lời hẹn ước. Chỉ mong sao trời đừng mưa.
"Chúng ta đi thôi!" Anh nhoài người cài dây an toàn lại cho cô, hôn thêm vào môi cô một cái mới yên lòng ngồi vào ghế lái khởi động xe.
Chiếc Audi nhanh chóng băng ra xa lộ để đến điểm hẹn năm nào.
Thế Phương tập trung lái xe. Ngọc Mẫn ngồi ngắm sườn mặt nghiêng nghiêng hoàn hảo của anh, lòng không khỏi cảm thán: "Thế Phương, có bao nhiêu cô gái đã sa vào nhan sắc của anh rồi?"
Đang chuyên tâm lái xe, nghe câu hỏi của cô, anh phì cười, liếc mắt sang: "Chẳng có cô nào ngoài em!"
"Ý anh nói em mê sắc hả?"
"Còn không phải sao? Ngoài em ra, ai mà thèm yêu anh lính như anh!"
"Em không tin! Đẹp trai tài giỏi như anh tổ chức chọn vợ, các cô gái tranh nhau sức đầu mẻ trán ấy chứ!"