Trong đội, anh là người nổi tiếng về tính quyết đoán và mưu mẹo. Thường xuyên đối đầu với những tên tội phạm nguy hiểm nhưng chưa khi nào Thế Phương thấy căng thẳng như lúc này.
Để cùng một lúc tiêu diệt được hai anh em tên Lui, anh cần tính toán vị trí bắn một cách chính xác.
Đó là lúc hắn dừng xe.
Thế Phương gọi về Ban chuyên án, rất nhanh Chỉ huy đã giao ngay nhiệm vụ cho Cảnh sát giao thông dàn cảnh gây ách tắc đường.
Cách cửa khẩu một đoạn, hai chiếc container đang đấu đầu nhau. Gây cảnh tắc đường như kế hoạch. Cảnh sát giao thông chạy loạn cào cào, miệng thổi còi ra hiệu dừng các phương tiện đang tham gia giao thông.
Một chiến sĩ Cảnh sát giao thông được giao nhiệm vụ đến bên xe Lucas và yêu cầu tài xế mở cửa. Sau đó bắt đầu hành đủ muôn vàn lí do như: kiểm tra các loại giấy tờ, hỏi vì sao chạy nhanh quá tốc độ?
Tên Lucas còn ngần ngừ. Hắn giấu bộ mặt tù nhân trong chiếc áo.
"Mày mau giả vờ đau bụng thập tử nhất sinh cho tao!" Tên Lui nhanh trí xử lý tình huống cứu nguy cho thằng em trai mới ăn cơm tù đã đần cả não. Hắn dí họng súng vào lưng Ngọc Mẫn gằn giọng.
Muốn chị mày đau kiểu thập tử nhất sinh à? OK, chị chiều chú em!
Cô lén nhìn tên Lui và tên Lucas qua gương chiếu hậu rồi nhìn chiến sĩ Cảnh sát giao thông lấp ló ở cửa xe, thừa cơ hội nháy mắt với anh ấy phát tín hiệu cầu cứu. Xong giả vờ rên rỉ, miệng van xin thê thảm, giả đau mờ mắt cào thẳng vào mặt tên Lui: "Bố già, bố mau cho con ra bên ngoài, con mắc ói!"
Tên Lui nghiến răng, nghiến lợi nhưng ngoài mặt vẫn phải làm ra vẻ một ông bố lo lắng cho con gái: "Con gái, con cứ ói trong xe. Ngoài kia, tắc đường khói bụi không tốt!"
Được, vậy chị mày ói đây!
Cô phun thẳng mớ nước dãi vào mặt tên Lui rồi bất ngờ bổ nhào ôm cổ tên Lucas: "Chú già, cho cháu mượn tạm cổ chú ôm một lát cho khỏi đau."
Tức khắc trong xe là một cảnh giả trân.
"Con gái đừng quậy nữa!" Lui nhào lên ôm con gái, nhân cơ hội lại lén dí súng vào lưng cô.
Tên Lucas cũng diễn không kém. Hắn dùng lực rất mạnh gỡ hai cánh tay đang siết cổ hắn, hắn thầm bắn mười mấy ngàn đời cụ cố nhà Ngọc Mẫn cho hả dạ nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ quan tâm: "Coi chừng đau tay cháu!"
"Ôm cổ chú cháu liền bớt đau!" Cô âm thầm gia thêm lực.
Tên Lui tập trung lo xử lí phía sau lưng Ngọc Mẫn. Tên Lucas lo gỡ hai cánh tay cô. Ở trong bụng thầm đe dọa: Qua cửa khẩu, tao cho mày ăn đạn!
Anh Cảnh sát giao thông nhận thấy đây là thời cơ tốt. Anh ấy phát tín hiệu cho hai Chiến sĩ Cảnh sát đặc nhiệm đang ẩn núp sau một chiếc ô tô.
Thế Phương nói với Nguyễn Lâm: "Thời cơ tiêu diệt chúng đã đến! Cậu xử tên Lucas!"
Nhanh như cắt, anh và Nguyễn Lâm cùng áp sát xe Lui. Qua khoảng trống chiếc cửa kính đã được quay xuống, hai phát súng đồng thời nổ chói tai vang lên. Hai viên đạn trúng huyệt hiểm của hai tên tội phạm khiến chúng đập đầu vào xe.
Chỉ một giây, Thế Phương giật vội cánh cửa và bế thốc Ngọc Mẫn ra ngoài.
Rất nhanh các trinh sát đặc nhiệm cùng Nguyễn Lâm ập vào chiếc ô tô gây án.
"Thế Phương, em biết chắc anh sẽ cứu được em mà!" Ngọc Mẫn cả người rệu rã, gắng chút sức ôm lấy cổ anh mừng mà chảy cả nước mắt.
Thế Phương ủ vợ kín như bưng trong lòng. Bước chân mạnh mẽ bế vợ ra khỏi vòng nguy hiểm. Đôi mắt sắc bén của vị Đội trưởng can trường, quyết đoán, giờ này phủ đầy ngấn nước. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tèm lem dính đầy vết máu đỏ, lòng anh nghẹn ngào nói chẳng nên lời. Anh siết chặt thêm vòng tay, cúi đầu hôn lên tóc, lên trán vợ, kiềm nén cơn xúc động, nỉ non vào tai cô: "Anh yêu em! Em là tất cả sinh mệnh của anh!"
Vào thời khắc biết cô gặp hiểm nguy, Thế Phương đau như vạn tên ghim vào trái tim. Nỗi đau điếng người như ngày nào hay tin ba mẹ đã hy sinh. Nếu Ngọc Mẫn có mệnh hệ nào thì anh cũng không còn gắng gượng thêm được nữa.
"Thật muốn thu nhỏ em bỏ vào túi!" Để cô cùng anh sớm tối bên nhau. Như vậy, anh mới có thể bảo vệ bình an cho người con gái duy nhất anh yêu, không để cô phải trải qua thêm một nguy hiểm nào nữa.
Trong vòng tay ấm ấp, vững chải của anh, Ngọc Mẫn không còn lo lắng. Cô đã đuối sức muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
"Thế Phương, em thèm ngủ!" Cả đêm rạo rực vì ngày cưới, cô có ngủ được bao nhiêu. Mới sáng sớm lòng nôn nao đã dậy lo làm cô dâu đẹp nhất trong mắt anh. Vậy mà, phải trải qua một ngày tồi tệ không mong đợi như thế này. Cô thấy mình đã sức cùng lực kiệt.
"Ngọc Mẫn à! Đừng ngủ em ơi!" Thế Phương thấy đôi hàng mi cô nặng nề khép chặt, anh hoảng hốt rung mạnh hai cánh tay, nghẹn ngào lạc cả giọng: "Mở mắt ra nhìn anh đi em! Anh xin em, đừng bỏ anh đi mà!"
Xe cảnh sát hú còi, cướp đường chạy nhanh trong tiếng khóc đau xé trời của vị Đội trưởng, tới thẳng Bệnh viện gần nhất.
Trên xe, Thế Phương ôm thân thể nhẹ tênh của vợ, miệng mếu máo không ngừng kêu gọi: "Ngọc Mẫn à! Em ơi! Mau mở mắt ra! Xin em đừng ngủ mà! Vợ ơi!"