Ước Hẹn Đêm Thất Tịch

Chương 36: Thỏ trắng mau hiện nguyên hình!(1)



Vị bác sĩ già nghe anh nói vậy, ông không tin cho lắm bèn đưa mắt liếc qua liếc lại ngầm so sánh giữa hai người.

Ngọc Mẫn không muốn Thế Phương bị đuổi ra ngoài bèn chớp lấy cơ hội nhõng nhẽo: "Papa! Con gái sợ tiêm thuốc á! Papa ở lại với con nha?" Vừa nói cô vừa ôm riết lấy cổ anh, đôi mắt đưa tình đá lông nheo với anh vài cái.

Thế Phương cười không nổi, méo hết cả miệng. Tình huống gì đây? Đặc ân làm chồng anh còn chưa kịp hưởng. Mới đó đã chuyển thành bố? Đứa con gái lớn này, anh thật muốn trừng phạt mà!

Nhưng đối diện cặp mắt sắc như dao của vợ, anh nào dám manh động. Đành ngoan ngoãn phối hợp diễn tròn vai ông bố trẻ cưng chiều con trước mắt vị bác sĩ vừa bị cận, vừa bị viễn, lại còn bị loạn thị nặng.

"Ngoan, ngoan đừng khóc! Có a..anh...đây. Ui nhầm nhầm...có ba...sắp nhỏ đây!" Ba từ sau, anh hạ âm nhỏ xíu nên cam đoan: vị bác sĩ có tuổi kia sẽ không nghe.

Anh hài lòng ôm vợ vào lòng xoa xoa lưng, vuốt vuốt mái tóc dỗ dành dịu dàng: "Cố chịu đau xíu rồi papa cõng đi dạo!"

"Con thích lắm. Papa nhớ nha!" Cô cười ngọt ngào, hôn lên trán, lên sống mũi của anh.

Thế Phương đưa tay chỉ chỉ lên môi mình. Cô nguýt anh một cái: "Papa đừng đòi hư!"

Anh cười ha hả, ôm vợ chặt thêm chút, lén nhìn trộm vị bác sĩ đang lấy thuốc rồi nhanh như chớp hôn lên môi vợ một cái.

Cảnh tình thâm phụ tử rất hài hòa, đậm mùi yêu thương. Hai nhân vật chính còn đang muốn diễn tiếp. Thì bất ngờ nghe giọng nói lạnh như băng tạt thẳng vào mặt: "Thôi! Vợ chồng ả Chức chàng Ngưu nhà hai người bớt bớt đất diễn lại hộ tôi cái!" Rồi ông ta bất ngờ chỉ tay ra lệnh cho Thế Phương: "Ba sắp nhỏ mau ra ngoài giùm tôi! Vợ bị mất sức mệt mà ôm hôn hoài. Bộ hôn không hao phí calo hả?"

Thế Phương hết đường kì kèo. Ngọc Mẫn hết cách để mè nheo. Hai vợ chồng trẻ đành lưu luyến nhìn nhau dường như chuẩn bị ngăn cách cả một dải sông Ngân đển ba trăm sáu mươi lăm ngày sau mới gặp mặt.

"Em cố chịu đau. Lát anh lại vào với em!" Thế Phương trấn an vợ yêu bằng câu khẩu hình.



"Còn không nhanh chân! Lính tráng gì lề mà lề mề!" Vị bác sĩ già không chịu nổi nữa, ông huơ huơ cái kéo có cục bông tẩm cồn, trừng mắt vào chàng chiến sĩ trẻ: "Ráng chịu mai mốt xuất viện về nhà rồi tha hồ mà ôm ấp!"

Nhưng việc đầu tiên Ngọc Mẫn làm khi xuất viện về nhà không phải là ôm chồng. Mà đi tìm ngay cô em gái mặt thỏ mang cốt hồ ly của anh.

"Nói!" Ngọc Mẫn thong thả khoanh tay, tựa lưng vào tường nhìn con nhỏ vừa bị cô gạt chân té sấp mặt xuống sàn.

Cô ta vừa lồm cồm bò dậy vừa nghiến răng nghiến lợi: "Tao với mày không có gì để nói. Có nói thì tao nói với anh Thế Phương, mày dám bắt nạt tao!"

"Nói với anh Thế Phương?" Ngọc Mẫn nghe vậy chướng lỗ tai. Cô đứng thẳng lưng, chậc chậc vài tiếng rồi ngồi xổm xuống, bóp lấy cằm cô ta ngẩng lên: "Chu choa, gọi anh trai thân mật gớm nhỉ? Vậy mà dám gọi chị dâu là mày cơ đấy? Có biết câu 'kính chị dâu như mẹ' không hả? Hôm nay, mẹ phải thay trời hành đạo dạy lại đứa con càn quấy, ngỗ ngược này!" Cô siết mạnh tay hơn.

"Á...mày dám...á..." Cô ta nói chưa xong, cơn đau từ cằm nhói lên cắt luôn lời muốn nói.

"Nói! Mày là ai? Tại sao lại cấu kết với tên Lui hại mọe mày?"

Ngọc Mẫn nhớ lại buổi sáng ngày hôm đó.

Cô đang xúng xính chiếc áo dài cưới. Mặt mày hớn hở chờ Ngưu Lang...hì hì nhầm...chờ tân lang đến đón tân nương. Tinh thần phấn khởi , miệng nghêu ngao vài câu bài hát 'Em sẽ là cô dâu' (Nhạc sĩ - Ca sĩ Minh Vương M4U)

"Em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trong đời anh

Cho anh cuộc sống mới đầy ắp tiếng cười rộn vang

Cho anh sự bình yên thật ấm áp mỗi khi đêm về



Cho anh ngàn nụ hôn chắp cánh ước mơ bay thật xa

Em sẽ là cô dâu hạnh phúc nhất trong đời anh..."

Cửa phòng bật mở kèm theo đó là tiếng vỗ tay bốp bốp với những lời nịnh hót: "Chời, tí hôm nay em mới biết, chị còn có tố chất làm ca sĩ nữa đấy!"

Ngọc Mẫn liếc có nửa con mắt nhìn cô em chồng: "Tôi không cần tàu bay giấy của cô nhé!" Đừng tưởng cô không biết nó đang khen đá xoáy kiểu mỉa mai giả tạo.

Cô ta õng ẹo đi tới gần cô, miệng tiếp tục nói lời ngon ngọt: "Thiệt mà, chị hát hay lắm!"

Ngọc Mẫn thật khinh suất. Cô lo săm soi gương mặt và trang phục cưới nên nào đề phòng một con nhãi như nó.

Đến khi cô xoay người, nhận ra tia gian hiểm trong đáy mắt nó thì đã quá muộn.

Cô chợt thấy đầu đau rồi một cơn choáng váng nhanh chóng ập đến. Sau đó.. cả khoảng không trước mặt dần mờ rồi mờ dần...Đến khi uể oải mở mắt ra đã thấy mình bị gô tay chân, cột chặt vào thành ghế trên một chiếc xe xa lạ.

Gã tài xế có đôi mắt cú vọ gian ác quay xuống cười khẩy: "Ngoan ngoãn nằm im chờ thằng chồng Cảnh sát của mày đến cứu! Còn làm loạn là liệu hồn. Cái họng khẩu Glock 17 của tao chưa để ai ăn kẹo nó phun ra mà còn ngáp!" Gã lên đạn khẩu súng ngắn trên tay.

Ngọc Mẫn muốn hỏi gã là ai? Có mục đích gì khi bắt cô làm mồi nhử Thế Phương?

Nhưng miệng cô đã bị hắn băng kín. Chỉ có thể dùng ánh mắt khinh bỉ trừng vào gã.

Gã đàn ông thúi đó thấy vậy cười quái gở như một tên thần kinh rồi nói cho cô biết: "Bữa nay tao sẽ chôn sống mày...nếu thằng chồng mày không đem người đến đổi!"