Ước Hẹn Đêm Thất Tịch

Chương 5: Khi đã như ý.



Thanh xuân như quãng trời xanh thênh thang rộng. Trên vòm trời mênh mông đó, cô như cánh diều sáo còn Thế Phương tựa gió chiều lồng lộng. Gió nâng cánh diều bay cao, diều sải cánh tự nhiên đón gió. Ở đâu có cô, ở đó có Thế Phương.

"Cậu xem mình giống đôi sam kia không?"

Trên bến cá, Thế Phương kéo tay Ngọc Mẫn chỉ vào đôi sam trong một bể nước.

Ngọc Mẫn nhìn chăm chú vào đôi sam.

"Sao cậu biết nó là một đôi?"

Thế Phương vò đầu cô: "Nó là một đôi bởi vì sam sống theo cặp, con đực bám trên lưng con cái..!"

"Cậu tào lao quá đi!" Ngọc Mẫn vội đưa tay bịt miệng Thế Phương.

Cậu nhìn hai má đỏ ửng của Ngọc Mẫn rồi thở dài: "Tớ thấy cậu mới nghĩ tào lao! Tớ là nói chuẩn kiến thức khoa học nhé! Nếu cậu không tin, tối về có thể lên mạng!"

Và ngay tối đó, Thế Phương đã mở cho cô xem một trang tài liệu nói về loài sam biển. Ngoài thông tin sam biển là động vật thuộc ngành chân kìm, lớp đuôi kiếm, họ sam, còn lại quả đúng như lời cậu ấy nói, con sam có đặc trưng luôn đi đôi một cặp vợ chồng, sam cái luôn đi trước để sam đực bám chặt vào mai. Vì vậy mà ngư dân bắt sam luôn bắt được cả hai.

Đi kèm với thông tin khoa học, ở trang viết còn có cả câu chuyện cổ tích cảm động về loài sam biển.

"Thế Phương, cậu kể cho tớ nghe!" Cả chiều chạy đuổi theo con sóng, cô có chút mỏi nên lười biếng đọc.

"Cậu thật biết thưởng thức!" Thế Phương đưa tay vò đỉnh đầu cô rồi cất giọng trầm ấm kể: "Xưa kia có đôi vợ chồng người đánh cá nghèo. Một hôm, người chồng ra khơi như mọi ngày nhưng chẳng may gặp bão lớn nên bặt vô âm tín. Người vợ ở nhà lòng đau như cắt, như điên như cuồng nên quyết ra đi tìm chồng.



Bà theo bờ biển đi mãi, đi mãi rồi đến một hòn núi lớn, vì mệt mỏi, bà ngủ thiếp đi. Đang ngủ bỗng có một tiếng nổ dữ dội, bà choàng tỉnh giấc thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ.

Sau khi nghe bà kể sự tình, ông lão nói mình là thần Cây, thương người vợ chung tình nên báo cho bà biết: chồng bà vẫn còn sống, hiện ở ngoài hải đảo rồi trao cho bà một viên ngọc, dặn bà nhắm mắt, ngậm viên ngọc vào miệng sẽ bay qua được biển để gặp chồng.

Bà nghe theo lời thần Cây, lấy ngọc ngậm vào miệng và nhắm mắt lại.Tự nhiên, trời chợt nổi gió, bà thấy người nhẹ bỗng. Một lúc sau thấy chân chạm đất, bà mở mắt, trông thấy chồng ngồi co ro trên bãi cát, bà mừng quá. Hai vợ chồng ôm nhau, hàn huyên một hồi rồi trở về làng cũ.

Người chồng ôm ngang lưng vợ để vợ đưa qua biển cả. Lòng người vợ sung sướng, bà quên mất lời thần Cây dặn, miệng ngậm ngọc nhưng cố nói chuyện với chồng. Đột nhiên viên ngọc văng ra, cả hai vợ chồng sa xuống biển hóa thành đôi sam.

Ngày nay, sam luôn đi đôi một cặp, con sam đực ôm lấy con sam cái như khi xưa người chồng ôm vợ để bay qua biển."

Một câu chuyện cổ tích đậm tình nghĩa vợ chồng son sắt thủy chung. Nghe xong, Ngọc Mẫn bùi ngùi nói: "Sau này, nếu cậu không về, tớ cũng sẽ đi tìm cậu!"

Thế Phương đưa tay vén mớ tóc lòa xòa rủ xuống vầng trán trơn bóng của cô, nở nụ cười dịu dàng dặn: "Trời đất bao la, cậu biết đâu mà tìm. Cậu cứ ở yên đó, tớ sẽ về với cậu!"

Sau bao năm chờ đợi, nhiều đêm Ngọc Mẫn tự hỏi: Có phải anh đã biết trước nơi anh đi xa tới đâu nên mới không cho cô đi tìm?

Nhiều khi chịu hết nổi, cô bật dậy giữa đêm thanh vắng thu xếp hành trang quyết đi tìm anh. Nhưng sực nhớ ra: anh như chim trời mãi bay, bay về hướng nào cô không hề biết? Nên dù lòng có muốn, trí có quyết cũng chỉ bằng thừa.

Bởi...

Ngay chiều lễ Thất tịch, anh đột ngột lên tàu theo ông ngoại vào Nam, không lời tạm biệt, bỏ dở tiệc vui và bỏ cả ước hẹn đêm Thất tịch nằm lạnh lẽo trong hộp quà anh tặng nhân sinh nhật mười tám cho cô.

Anh ra đi chỉ để lại cho cô một khoảng trắng, không dòng địa chỉ, không phương thức liên lạc. Giống như anh chạy trốn cô.



Nhiều khi nhớ anh, cô chẳng biết phải làm sao ngoài việc hồi tưởng lại mớ kỉ niệm cũ để gặm nhắm cho vơi đi ngày tháng mỏi mòn.

Trái tim thổn thức nhiều giờ đã thấm dần mỏi mệt, dòng máu nóng nhiệt huyết yêu cũng dần nguội lạnh.

Ánh mắt Ngọc Mẫn vẫn nhìn chăm chú vào người đàn ông. Trong con ngươi của cô, bóng hình cao lớn dần di chuyển, từng bước từng nước nhỏ thật chậm về phía cô. Khi cách ba bước chân, bóng hình ấy dừng lại.

Đáy mắt xao động. Môi anh run run: "Ngọc...Mẫn!"

Có trời mới biết, cô thành tâm cầu nguyện ngày này bao nhiêu? Ngày anh đứng trước mặt cô thâm tình gọi lên hai tiếng Ngọc Mẫn. Cô những tưởng mình sẽ vồn vã.

Vậy mà, khi đã như ý, đối diện với người mình thương nhớ bấy lâu, tai nghe rõ ràng người ấy gọi tên mình. Lòng cô chợt trống rỗng.

"Xin lỗi..."

Cô lập tức xoay lưng chạy thật nhanh ra khỏi phòng khách.

"Ngọc Mẫn!" Người ấy chạy theo.

Liếc thấy bóng anh càng gần. Cô dồn sức về đôi chân chạy nhanh thêm chút nữa. Chân anh dài, sải chân gấp hai, gấp ba cô nên chẳng mấy chốc, cô bị anh chặn lại.

"Ngọc... Mẫn...là...anh!" Giọng trầm ấm tựa tiếng đàn đứt quãng.

Cô cúi đầu, bặm môi, cuộn chặt hai bàn tay, nhất thời chẳng biết nói gì đành viện tạm cái cớ: "Xin lỗi...tôi vào nhầm nhà!"