Ngưu Lang và Chức Nữ vượt cầu Ô Thước để gặp nhau.
Sau một năm chờ đợi, nhớ thương, giây phút trùng phùng, vợ chồng ôm nhau khóc sướt mướt, nước mắt bạn tình chung rơi xuống trần gian hóa thành cơn mưa ngâu.
Nỗi lòng sầu nhớ tương tư của họ chưa vơi nên cơn mưa ngoài trời vẫn còn rả rích.
Dưới mái hiên, cảnh hai người ôm nhau sít sao khóc rấm rứt khiến người vừa trở về dưới cơn mưa lạnh thấy khó chịu trong lòng.
"Nếu em là người ngoài sẽ hiểu nhầm hai người là Ngưu Lang - Chức Nữ!" Ôm ôm ấp ấp thế kia nhìn mà ngứa cả mắt.
Một giọng nữ dịu dàng thoải mái vọng vào.
Theo đó là tiếng bước chân đi nhanh tới tận bên cạnh Thế Phương.
Ngọc Mẫn ngước mặt lên. Đó là một cô gái rất trẻ và kiều diễm. Người con gái đó đang quấn chặt đôi tay trắng trẻo vào cánh tay anh như xúc tu bạch tuộc. Cô gái đó đang nhìn chằm chằm vào cô, thoáng ngỡ ngàng rồi hỏi: "Cô là ai?"
Một câu hỏi quá đỗi bình thường nhưng trong hoàn cảnh mờ ám này cô cứng họng chẳng biết giới thiệu như thế nào. Chẳng lẽ lại nói: Tôi là bạn gái cũ của Thế Phương!
Bạn gái cũ xa cách lâu ngày, bây giờ tình cờ gặp lại còn vướng tình nên ôm ấp sao?
Như vậy thật là mất mặt. Cô nhất thời ấp úng: "Tôi là..."
Thế Phương chợt lên tiếng: "Để anh giới thiệu cho hai người làm quen." Anh chỉ tay vào cô gái: "Đây là Phương Bình, em gái anh!" Rồi anh nhìn cô, ánh mắt chứa chan tình nói với cô em gái: "Chị dâu tương lai của em, Ngọc Mẫn!"
Chị dâu?
Hai từ thoát ra từ miệng anh thật tự nhiên, quá đỗi dịu dàng đong đầy tình cảm. Vậy mà, lọt vào tai hai người con gái như sét đánh ngang tai.
Ngọc Mẫn ngơ ngác nhìn mải miết vào anh.
Cô gái kia mặt chợt nhợt nhạt, vẻ kinh ngạc không tin in rõ trong đáy mắt. Cô ấy nhìn chăm chú vào cô mãi một lúc lâu rồi lắc đầu lia lịa nói: "Em không tin! Em không chấp nhận!" Rồi thình lình buông cánh tay anh, chạy vào nhà.
Tình huống gì đây?
Em gái ghen khi anh trai có vợ à?
Ngọc Mẫn lấy làm khó hiểu. Nhưng đó không phải là điều cô quan tâm. Cô lần nhích ra khỏi lòng anh, đưa tay tém lại mái tóc ngắn chấm vai chữa thẹn rồi lí nhí: "Em về đây!"
Thế Phương gấp gáp cầm giữ lại đôi tay cô: "Về là về thế nào? Hôm nay, em phải ở cạnh anh!"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả! Anh đưa em đến một nơi!"
Nói xong anh không cho cô có cơ hội từ chối, mạnh mẽ cầm tay cô dẫn đi.
Ngọc Mẫn nhìn xuống hai bàn tay. Bàn tay nhỏ của cô đang nằm gọn trong lòng bàn tay lớn của anh, lòng cô chợt nghèn nghẹn.
Đây là kiểu nắm tay ép phải theo quen thuộc của anh trong mọi tình huống nếu cô chần chừ hay tỏ ý làm ngược lời anh.
"Ngọc Mẫn, chúng ta nghỉ thôi, tớ đưa cậu ra cánh đồng hóng gió chiều!" Cả ngày cuối tuần vùi đầu vào đống đề ôn, Thế Phương phát ngán tới não. Cậu cần đổi chút không khí lãng mạn.
Ai dè, người con gái kia chẳng có chút lãng mạn nào. Đôi mắt vẫn đặt vào đề ôn toán, hờ hững buông một câu làm tụt hết cả hứng: "Cậu thích thì tự mà đi!"
Ô hay?
"Ai lại ngồi hóng gió một mình? Ngọc Mẫn, cậu phải đi với tớ!" Nói xong, cậu nắm luôn tay cô kiên quyết đưa đi.
"Cậu như thế này là bắt ép tớ đấy nhé!" Ngọc Mẫn nhìn bàn tay lớn đang bao bọc kín bàn tay nhỏ, cô không kiềm được, lên tiếng trách hờn.
Thế Phương nghe vậy cười hì hì búng một cái lên trán cô nịnh nọt: "Bậy không, tớ là đang cố cứu cái đầu nhỏ của cậu! Cậu không sợ IC(*) của cậu hỏng nhưng tớ thì sợ. Bởi, nếu IC hoạt động quá công suất hay quá nhiệt, nó có thể gặp trục trặc, thậm chí là cháy. Tớ rất sợ khi cậu thay IC mới, cậu sẽ quên mất người tình chung là tớ!"
Đó là lí do trên trời của Thế Phương. Một loại lí do mà người phàm trần như cô không có nào cách phản biện đành ngoan ngoãn theo người ta đi hóng gió chiều.
Ngoài cánh đồng là hình ảnh chàng thiếu niên cao lớn cầm tay cô bạn gái nhỏ nhắn thong dong bước đi trên bờ kênh ăm ắp nước một chiều sáu năm trước.
Còn bây giờ?
"Mình đi đâu đây?" Cô hầu như phải chạy theo mới kịp bước chân anh.
"Đi hâm nóng tình cảm để được em thương nhớ người dưng!"
"Thương nhớ người dưng gì chứ? Em không muốn mình thương nhớ ai nữa. Em mệt mỏi rồi!"
"Nếu em cảm thấy mệt mỏi hãy ngã vào ngực anh. Cứ thoải mái nghỉ ngơi, anh tự có cách khiến trái tim em yêu thương trở lại."
"Anh đừng có mà tự mãn!"
"Không, Ngọc Mẫn! Là anh tự tin!" Tự tin trái tim chung tình nồng ấm của anh đủ nóng để sưởi ấm trái tim bạn tình mà anh đã nhẫn tâm đày đọa để nó dần hoang lạnh bấy lâu.
Cứ thế, anh đưa cô đến bên chiếc Audi: "Lên xe!" Anh mở cửa nhìn người con gái còn mãi đắn đo giục.
"Chiều nay, em còn có tiết!" Cô không thể không nhắc.
Anh nhìn cô cười khổ, choàng tay qua vai áp chế cô lên ghế lái phụ: "Em yên tâm. Anh xin phép giúp em!" Gã giám đốc trung tâm đó là bạn anh. Có khó gì đâu, chỉ cần một cuộc gọi.
Khó là khó ở đoạn đường anh chinh phục lại trái tim ai kia.
(*IC là cụm từ viết tắt của thuật ngữ Integrated Circuit nghĩa là mạch tích hợp hay còn gọi là vi mạch, giúp làm giảm kích thước của mạch đi rất nhiều, làm độ chính xác tăng lên; là phần quan trọng nhất trong mạch logic, điều khiển.)