Tháng mười hai sau đó, tân hoàng đăng cơ, khao thưởng tướng sĩ thiết yến ăn mừng. Hắn đứng dậy, quỳ gối trước ngự tiền: “Thần không cầu gì khác, chỉ xin giải trừ hôn ước với Minh gia nhị tiểu thư, mong thánh thượng thành toàn.”
Cả sảnh tiền náo động.
Hắn làm theo kế hoạch, một thân quân phục quỳ trước mặt Hoài Nam vương, nghiến răng nghiến lợi: “Mối thù đoạt thê, nỗi nhục này không thể không báo!”
Vị vương gia đa mưu túc trí nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, cuối cùng đỡ hắn dậy, nói: “Lão phu xưa nay coi trọng anh hào, có Vũ lang tương trợ, như hổ mọc thêm cánh.”
Ngoài song cửa gió lớn thét gào, hắn cứ vậy đi vào hang địch, bắt đầu kiếp sống ẩn nấp lâu dài.
Lúc Trường Lạc hầu vướng phải án kiện, lòng người hoang mang, người ta gọi hắn là quỷ Tu La, nhìn bên ngoài thì hắn là cánh tay đắc lực của Hoài Nam vương, giống như đang vì Hoài Nam vương diệt trừ kẻ khác, nhưng thực ra là âm dương đảo ngược, chẳng bằng nói hắn vì Ninh đế loại trừ thế lực của các quý tộc, từng bước dọn sạch đường.
Trường Lạc hầu cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, lúc họ ở mật thất bàn bạc, Minh tướng nói một câu: “Ngao cò đấu nhau, ngư ông đắc lợi, cứ để chúng cắn xé lẫn nhau, bệ hạ chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng.”
Vì vậy Huống Ninh giả vờ sợ hãi, ngày ngày mượn rượu giải sầu. Bên ngoài truyền tai nhau, rằng vị thiên tử trẻ tuổi này bị dọa rồi. Còn Hoài Nam vương và thái hậu càng ngày càng nắm chắc thế cục trong tay, đắc ý vênh váo, lơ là cảnh giác.
Mọi chuyện vốn nằm trong dự tính của họ, nhưng không biết gió thổi từ nơi nào, nói hắn chưa quên tình xưa với Dung phi, vì vậy thủ hạ lưu tình với tướng phủ.
Hoài Nam vương có tính đa nghi đứng ngồi không yên, bắt đầu vừa đấm vừa xoa, ép hắn mang binh giẫm lên tướng phủ.
Đuốc sáng rợp trời, vòng vây trùng trùng điệp điệp, cuối cùng hắn cũng không khống chế được tình hình. Hắn đứng trước ánh mắt lấp lánh chờ mong của Hoài Nam vương rút kiếm ra, nhưng đôi tay đã run lẩy bẩy.
Cứ giằng co mãi không xong, lúc bầu không khí dần trở nên kì lạ, kiếm trong tay hắn chưa đâm về phía Minh tướng thì ông đã xông lên tự đâm xuyên qua kiếm của hắn, máu tươi thành dòng.
“Nghịch tặc cướp nước, ai cũng phải diệt!”
Trong tiếng hét chói tai của lão tướng gia, mọi chuyện diễn ra chỉ trong nháy mắt, hắn và Tướng gia cách nhau rất gần, người khác nhìn vào rất giống hắn tự tay đâm chết Minh tướng, Minh tướng chết không nhắm mắt.
Nhưng không ai phát hiện, khoảnh khắc hai người họ trao nhau ánh mắt, trong đôi mắt của ông lão gửi gắm bao nhiêu kỳ vọng. Việc sắp thành không thể bại, tuyệt đối không thể!
Bầu trời đầy sao như mất đi ánh sáng, gió lạnh tiêu điều, hắn nuốt dòng lệ xuống, rút kiếm ra rồi xoay người, máu tươi bắn lên nửa khuôn mặt, hắn quỳ xuống trước mặt Hoài Nam vương: “Chuyện không quên tình cũ chỉ là lời đồn vô căn cứ, xin vương gia minh giám!”
Trăng treo trên cao hòa chung với tiếng than khóc của gió trời, đao kiếm câm lặng dùng mũi nhọn của mình kết thúc thời của Hoài Nam vương.
Đoan Mộc Vũ đã không còn đứng vững, che lồng ngực đã thấm đẫm máu tươi, hai mắt nhòa đi.
Vừa rồi trong lúc chiến đấu hắn bị tử sĩ của Hoài Nam vương đánh lén, bây giờ sắp không chống đỡ được nữa, gắng gượng giữ lại một hơi thở mong manh.
Rất nhiều người bao vây, rất nhiều âm thanh vang lên bên tai, mặt Huống Ninh hiện rõ vẻ căng thẳng. Hắn vượt qua dòng người, lảo đảo đi về một hướng.
“Ta muốn gặp nàng một lần, gặp lại nàng một lần…”
Bước chân hỗn loạn, đau đớn xé lòng, Đoan Mộc Vũ cắn răng lảo đảo đi đến Nguyên Vu cung.
Người của Hổ Kị binh đang canh giữ ngoài cung thấy Đoan Mộc Vũ thì hoảng sợ: “Tướng quân, ngài làm sao vậy…”
Đoan Mộc Vũ đẩy binh sĩ tới đỡ mình ra, lướt qua đám người, tiếp tục đi về chỗ sâu nhất trong lãnh cung.
Ý thức đã dần mơ hồ, cả người hắn xiêu vẹo, ngẩn ngơ thấy cảnh năm ấy ra chiến trường, Minh Dung dựa người vào cánh cửa, ánh nắng ban mai kéo thân hình của nàng ra rất dài rất dài, nàng nhẹ nhàng nói: “Phu quân, đi sớm về sớm, nhất định phải bình an trở về…”
Minh Dung, Minh Dung…
Hắn đã về rồi đây, hắn sẽ không rời xa nàng nữa, hắn muốn nói cho nàng hay, hắn yêu nàng biết mấy, so với tưởng tượng của nàng yêu hơn rất nhiều…
Đoan Mộc Vũ kéo lê thân thể đầy máu tươi cuối cùng cũng gắng gượng đi được vào bên trong, lúc chạm tay vào bóng lưng gầy yếu kia, hắn từ phía sau ôm nàng thật chặt, còn chưa kịp mở miệng thì phần bụng chợt nhói đau…
Một thanh kiếm tàn nhẫn đâm vào bụng hắn, đôi tay đang cầm kiếm kia tái xanh mà gầy gò, không ngừng run lẩy bẩy.
Đoan Mộc Vũ không thể tin ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Minh Dung vừa xoay người lại, yêu hận đan xen, tình cảm nồng đượm giấu tận sâu trong đáy mắt.
Minh Dung ngẩng mặt lên nhìn hắn, rút cây kiếm gỗ ra, khuôn mặt dính đầy máu, điên dại cười: “Phu quân, tại sao chàng lại gạt ta, tại sao lại giết ông nội ta, chàng đi theo chăm sóc ông nội nhé…”
Hắn trợn trừng mắt, thân thể co quắp muốn mở miệng, nhưng lại không nói được lời nào, chỉ đành run rẩy vươn tay vuốt ve gò má của Minh Dung. Minh Dung tránh về phía sau, cười ha ha với hắn, như một người điên: “Ngươi là ai? Tại sao nhìn giống phu quân của ta vậy… Không đúng, ngươi không đẹp bằng chàng. Ta phải chèo thuyền lá nhỏ đi tìm chàng, nếu không chàng sẽ giận mất. Nếu ngươi gặp được chàng hãy nói với chàng, ta đang tìm chàng, vẫn luôn tìm chàng…”
Nước mắt hòa vào máu tươi vương đầy trên mặt thiếu niên, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu Đoan Mộc Vũ. Năm chín tuổi bị Minh Dung bị khóa lại trong ngục tù, mười hai tuổi ở Hổ Kị Binh Minh Dung đứng chắn trước người hắn, mười bốn tuổi gặp ác mộng được Minh Dung dỗ dành…
Đêm ấy ánh trăng đẹp như trong mơ, cuộc đối thoại giữa thiếu niên và thiếu nữ thoáng như chỉ mới hôm qua.
“Quê hương của mẫu thân ta có một câu nói, khi một người chết đi về với cát bụi, trên bầu trời sẽ có thêm một vì sao… Nàng nghĩ có có thể tìm thấy họ không?”
“Có thể… Vậy sau khi ta chết đi rồi, phu quân cũng sẽ lên bầu trời tìm ta chứ?”
Khoảnh khắc ngã xuống, Đoan Mộc Vũ mỉm cười, chỉ nhìn thấy trên thanh kiếm gỗ Minh Dung đang cầm bị máu nhuộm đỏ một câu, là dòng chữ hắn tự tay khắc…
Thuyền nhỏ từ đây trôi, quãng đời còn lại xin gửi vào sông nước.
Mùa xuân ở Yên Cảnh khiến người ta mê đắm nhất.
Đông Mục trải cỏ chim bay, cảnh xuân rực rỡ, nơi nơi tràn đầy sức sống.
Đã năm năm kể từ ngày Ninh đế trừ khử gian thần, tiêu diệt đảng phái, lập nên thái bình thịnh thế.
Dân gian truyền tai nhau nói về một truyền thuyết, trong đó không thể thiếu Phi Linh tướng quân, lão tướng gia. Hai người nằm gai nếm mật, bảo hổ lột da. Năm ấy đế quốc trải qua trận mưa gió kinh thiên động địa, sau đó như ánh chiều tà nhô lên nóc nhà, qua năm dài tháng rộng dần dần hồi phục, hóa thành trang lịch sử đời đời thán phục.
Nhưng có một người, trong dòng sông lịch sử ấy quên hết tất cả, bừng tỉnh trùng sinh.
Trong sự hỗn loạn năm ấy, sau khi tỉnh dậy Minh Dung mất hết kí ức, nhưng cũng may không ảnh hưởng đến sức khỏe, khiến Huống Ninh vẫn luôn trông chừng ở mép giường vừa khóc vừa cười.
Có thể do quá đau khổ, cũng có thể Đoan Mộc Vũ trên trời có linh, đi qua đau thương, cuối cùng dùng cách này để hồi sinh Minh Dung. Nàng ôm con của mình, mở to mắt nhìn, trên mặt không kiềm chế được toát ra ý cười dịu dàng.
Đó là nụ cười đã rất lâu rồi Huống Ninh không thấy.
Viền mắt hắn ươn ướt, tự nhủ trong lòng, quên đi cũng tốt, quên rồi có thể bắt đầu lại từ đầu, con đường phía trước còn dài như vậy, hắn sẽ nắm chặt tay nàng cùng đi…
Đây cũng là cảnh vị cố nhân trên trời kia muốn thấy!
Mây đen giăng đầy trời cuối cùng cũng tan, dưới ánh mặt trời, Đông Mục nghênh đón một thiên hạ thái bình thịnh thế, Huống Ninh và Minh Dung cũng đón chào một khởi đầu mới.
Cùng năm ấy Minh Dung được sắc phong làm hậu, con trai được ban tên Vũ, Huống Vũ. Huống Ninh tự tay gạch bút son, ấn ngọc tỷ, tiểu thái tử của Đông Mục sinh ra từ ấy.
Thoắt cái đã qua năm năm, giang sơn ổn định, tiểu quốc ở biên thùy không khỏi sẵn lòng quy phục, cái tên Ninh đế truyền khắp non sông, Minh Dung cũng được người đời ca tụng là Hiền hậu, đế – hậu tình ngày càng nồng. Huống Ninh thường một tay nắm tay Minh Dung, tay kia dắt tay thái tử, dưới chiều hoàng hôn cùng ăn cơm ở lương đình, không có người ngoài làm phiền, giống như bao gia đình trên phố, một nhà vui vẻ hòa thuận.
Minh Dung từng hỏi Huống Ninh tại sao lại đặt tên con là Vũ, Huống Ninh chỉ rót một chén rượu, mỉm cười không nói, kính lên trời cao, kính một cố nhân.
Hắn nói, chỉ mong trời cao bát ngát, Vũ Nhi giương cánh bay xa, không phụ… mong mỏi của người ấy.
Trong làn gió mát một sáng sớm nọ, Huống Ninh nắm tay Minh Dung, từng bước từng bước đi vào hoàng lăng của Đông Mục để gặp “người ấy” trong lời của hắn.
Trên bia mộ viết bốn chữ Phi Linh tướng quân, năm dài tháng rộng, xương trắng đất vàng, nó vẫn hướng về phía hoàng cung âm thầm bảo vệ.
Minh Dung quay qua hỏi: “Hắn là ai vậy?”
Huống Ninh mỉm cười ôm Minh Dung vào lòng, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “Là cố nhân của nàng, cũng là cố nhân của ta.”
Gió chợt nổi lên, phất qua tà áo bào, chỉ nhẹ nhàng lướt qua rồi ngày càng xa khỏi hai bóng người đang dựa sát vào nhau, đi về phía mặt trời trên cao.
Ái có tiểu ái, có thể cử án tề mi. Ái có đại ái, ta trong vạn người, ngưỡng vọng nàng ở trên vạn người.
Tiếng gió thổi rì rào, trong lòng Minh Dung khẽ rung động, tựa như thuận tay lật ra trang sách đã ố vàng cũ kĩ, quay về miền kí ức mờ nhạt trong tâm trí. Rất nhiều năm trước, có một ánh mắt, người nọ ôm kiếm đứng bên cửa sổ, khẽ nhíu mày, nhìn nàng viết trên giấy Tuyên Thành, một nét bút một nét họa viết…
Đêm đông, ngày hạ, sau khi mất, cùng người về nhà.