Ước Niệm Sơ Khai

Chương 10: Bài hát sáng tác



Tổ chương trình rất biết cách trêu đùa trái tim thí sinh, bưng lên sân khấu thùng kín trong suốt một mặt, loáng thoáng thấy được rất nhiều quả bóng hai màu vàng bạc lăn loạn xạ bên trong.

Lương Khải Minh nhận thùng từ tay đạo diễn, đặt ở giữa bàn giám khảo, nói: "Random biểu diễn."

Anh phớt lờ mấy trăm ánh mắt mưa bom bão đạn từ trên khán đài phóng xuống, bình tĩnh lắc thùng: "Ai muốn thử không?"

Mọi người đùn đẩy nhau, ai cũng muốn nhường cho người khác, tới tay Giang Sơ Tình, cô đen mặt đưa tay vô thùng cầm đại một quả bóng vàng lên, đám thí sinh ngồi ở khu vực ghế vàng nín thở chờ đợi.

"Số 16." Giang Sơ Tình để trái bóng đã bị tách đôi lên bàn, giơ cao mảnh giấy lấy từ bên trong ra cho mọi người xem.

Sau đó cô lại bốc thăm thêm một quả nữa, vẫn là quả bóng màu vàng nhưng khác số, nhóm thứ hai tiến vào cánh gà chờ lên sân khấu.

Những thí sinh không trúng số thi nhau thở phào, thí sinh ngồi tại vị trí ghế gắn số 66 đi chung với đồng đội, một nhóm bốn người đứng dậy lần lượt chào mọi người xung quanh rồi đi vào sau cánh gà.

Nghe phong thanh đâu đây là nhóm đến từ công ty lớn đã cho ra rất nhiều diễn viên có sức ảnh hưởng lớn trên màn ảnh, vì vậy ấn tượng của toàn thể trường quay chính là nhóm đầu tiên lên biểu diễn đã chiếm ưu thế về mặt trận phía sau, nếu màn trình diễn gây ấn tượng nữa thì quả thật năm nay chương trình đã biết cách khiến cho xuất debut được cạnh tranh một cách khốc liệt.

Nhưng nghĩ thì vậy, đáng tiếc nhóm đầu tiên lại không như mong đợi, chỉ lên hát và nhảy múa, thậm chí có thí sinh còn chạy lệch đội hình, màn biểu diễn kết thúc trong sự im ắng ngượng ngùng cả toàn trường quay. Tô Quế Nghi giữ lại lương tâm của đàn chị đi trước mà khuyên nhủ hãy cố gắng vào lần sau. Còn Cát Tiềm thẳng thừng chê bai, bao nhiêu khuyết điểm trong quá trình biểu diễn lôi ra hết trong một lượt, độc đoán không chừa một ai.

Kết quả không ai nói cũng biết, một nhóm tất cả bốn người đều rơi vào lớp F, không khí trong trường quay giảm xuống còn vài độ, bây giờ mọi người mới cảm nhận được sự cạnh tranh của chương trình tuyển chọn.

Tô Quế Nghi quay ngang quay dọc, thấy không ai lên tiếng bèn đứng ra an ủi: "Mới chỉ là nhóm đầu mà đã căng thẳng như thế này rồi sao, chẳng lẽ các bạn không tin vào bản thân mình, tin tưởng đồng đội à? Kiên cường lên nào các chàng trai, phải ngã xuống mới biết đứng dậy chứ."

Giọng nói dễ nghe của Tô Quế Nghi êm ái như bản giao hưởng mùa xuân, lan truyền tới tai các thí sinh hẵng còn trên đà suy sụp, thành công thôi thúc họ phải ngẩng cao đầu sẵn sàng khiêu chiến với bất kì thử thách khó khăn, chạm đến thành công. Cứ thế nhóm này ra vô, nhóm khác lại đi ra, năm lần bảy lượt như thế, tưởng rằng không có chồi non mới nhú nào khiến họ hứng thú thì cuối cùng cũng có thí sinh ngồi vào ghế kim cương, tức là thí sinh đầu tiên vào được lớp A nhờ số phiếu bình chọn hơn 90.

Người thứ hai vô lớp A là Lâm Đoạn Đình, Nhạc Thượng Trì biết cậu ta, cũng cảm thấy thực lực cậu ta xứng đáng có được kết quả như vậy. Lúc Lâm Đoạn Đình tiến đến vị trí ghế kim cương ngồi xuống có đi ngang qua hàng ghế Nhạc Thượng Trì, cậu ta cười tít mắt vẫy tay, Nhạc Thượng Trì vẫy lại.

Thời gian chương trình thấm thoát trôi qua hơn hai tiếng đồng hồ, ghế kim cương thêm ba thí sinh nữa, tổng cộng năm thí sinh lớp A. Thời gian giải lao kết thúc, ai nấy đều về chỗ ngồi vừa nãy của mình, Cát Tiệm khoanh tay mỉm cười trò chuyện với Giang Sơ Tình, sau khi nghe thông báo từ đạo diễn bèn đi đến vị trí ngồi của mình, đồng thời tiện tay lần mò trong thùng lấy ra quả bóng màu vàng ra, hô to: "Số 72, ai thế?"

Nhạc Thượng Trì liếc qua chỗ ngồi của mình, là vị trí 71, thế là bèn quay sang, Kiều Dự và Hàm Ngung đồng loạt đứng dậy.

Cát Tiềm: "Mời hai bạn vào sau cánh gà chờ đợi."

Nhạc Thượng Trì vỗ tay, mắt tròn xoe chớp một cái: "Cố lên!"

Cậu đập tay với Hàm Ngung, Kiều Dự cũng muốn nhưng với không tới, tiếc nuối rời khỏi khán đài.

Nhạc Thượng Trì híp mắt tinh ranh mỉm cười.

"Đang tính toán gì đó?" Chu Song Tuyền thuận miệng hỏi.

Người ta đã chủ động bắt chuyện, Nhạc Thượng Trì cũng vui vẻ trả lời: "Nếu không xuất hiện tình huống bất ngờ, hai người họ sẽ vào được lớp A."

"Quen thân lắm à?"

"Thân chứ!" Thậm chí còn thân hơn cậu nghĩ cơ, Nhạc Thượng Trì theo thói quen gõ vào lớp vàng ròng trên mặt nạ, nói: "Bởi vì rất thân, nên mới muốn tạo bất ngờ, một mình tôi có thể đá một trong hai xuống lớp F."

Chu Song Tuyền không biết nói gì thêm, kinh ngạc qua đi, lại khều tay Nhạc Thượng Trì: "Muốn giúp không?"

Nhạc Thượng Trì: "?"

Chu Song Tuyền: "Tôi cũng tự tin giống cậu, đá người còn lại xuống không thành vấn đề."

Nhạc Thượng Trì: "..."

Sau cánh gà, hai chàng trai hồn nhiên không hề biết có người trên khán đài đang ấp ủ âm mưu loại bỏ họ, Kiều Dự đề nghị oẳn tù xì xem ai ra trước, anh thắng, Hàm Ngung theo sau.

Màn trình diễn của nhóm trước dần đi vào hồi kết, là một nhóm gồm ba thành viên, không có gì đặc sắc nên ban giám khảo chỉ nhận xét sơ qua rồi bình chọn luôn. Nhóm trưởng lớp C, hai thành viên còn lại vào lớp F, Kiều Dự bắt tay với nhóm trưởng, bên kia cũng thành tâm cổ vũ. Sau màn chào hỏi xã giao không hơn không kém, Kiều Dự với Hàm Ngung đi theo flycam ra sân khấu, trước khi ra ngoài bị nhân viên công tác gọi lại, nhắc nhở nhóm hai người thì phải sóng vai nhau mà đi, lối đi không chật như thế đâu, năm phút oẳn tù xù hiển nhiên trôi vào dĩ vãng.

Âm thanh vỗ tay xen lẫn tiếng ồn dữ dội, Tô Quế Nghi hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra thật bình tĩnh đóng hồ sơ thí sinh lại, rơi vào trầm tư. Cát Tiềm tiếp nhận hồ sơ, thuận miệng hỏi: "Em gái, ai làm em buồn, sao sắc mặt ngộ vậy?"

Tô Quế Nghi im lặng ba giây, đáp: "Em cần tịnh tâm, thí sinh năm nay có quái vật trà trộn."

"?" Cát Tiềm càng thêm tò mò mà lật giấy, bị một đống giải thưởng âm nhạc từ nhỏ đến lớn với thành tích sinh viên vô cùng xuất sắc chói mù đôi mắt, bàn giám khảo đột nhiên mọc thêm hai cây nấm.

"Vậy rất mong chờ vào màn biểu diễn của bọn họ đấy." Lương Khải Minh đến tên và ảnh chân dung quen thuộc trên hồ sơ, xoay bút góp vui.

Giữa sân khấu trồi lên chiếc dương cầm đen huyền, Kiều Dự vào chỗ, ngón tay thon dài lướt trên phím đàn tạo âm thanh cao thấp hài hòa, trong trẻo vu vơ, sân khấu theo lời bài hát chìm vào màn đêm sâu thẳm, Hàm Ngung dựa lên hộp đàn cảm nhận giai điệu.

Và sau lưng họ là cả vũ trụ hằng hà tinh tú đang dần xoay chuyển.

Hồi học đại học, mỗi khi rảnh rỗi Hàm Ngung thường nhờ Úc Đài xin hộ mấy lời bài hát nháp chưa từng công bố hay gần như không được quan tâm đến của Nhạc Thượng Trì, sau đó hắn với bạn thân Kiều Dự khoa nhạc cụ phương Tây rúc trong phòng nhạc cụ mấy ngày liền phối nhạc cho cái lyrics đó, từ nào không khớp thì tiện tay sửa hoặc xóa luôn. Chính vì nguyên nhân này, sau khi phối xong sẽ theo thói quen đưa Nhạc Thượng Trì xem trước, nếu hay thì Nhạc Thượng Trì thoải mái trao cho bọn họ toàn quyền sở hữu bài hát vô điều kiện mặc dù bản thân cũng đã phối nhạc xong bài hát ấy, có điều cảm thấy không hay bằng.

Đương nhiên cậu cũng có thể giữ lại bản đã hoàn chỉnh nhất, muốn bán hoặc giữ lại đều được.

Bài hát 《Giọt nguyệt thực đổ đầy ly》 hai người Hàm Ngung và Kiều Dự hoàn tất công đoạn phối nhạc cùng lúc với Nhạc Thượng Trì, âm nhạc hiện đại của hai người họ so sánh với âm nhạc cổ điển của Nhạc Thượng Trì, không ngờ lại ngang tài ngang sức. Nhận xét khách quan, Nhạc Thượng Trì cảm thấy bản nào cũng hay, nhận xét sâu hơn nữa, cậu phải đi hỏi nhiều chuyên gia trong ngành mới biết được.

Phối với nhạc hiện đại, giọng Hàm Ngung thật sự rất hợp bài, phải nói là không ai thích hợp để hát bài này hơn hắn. Nhưng nếu chuyển sang phong cách cổ điển, Nhạc Thượng Trì nung nấu ý định mời Giang Sơ Tình về trình bày thử xem, giọng cô ấy chắc chắn sẽ thể hiện được tất cả những gì lời bài hát muốn truyền đạt.

Có cơ hội không?

Không!

Deadline dí sát nút, Nhạc Thượng Trì chẳng còn thời gian phân bua nên giữ lại bản nào, mà bỏ đi lại tiếc.

Cậu tiếc, các chuyên gia cũng tiếc, Kiều Dự sắp quỳ xuống cầu xin đến nơi, Nhạc Thượng Trì quyết định giữ lại cả hai. Bản hiện đại tặng cho hai người kia toàn quyền sở hữu, bản cổ điển gửi cho Giang Sơ Tình với tâm lý ăn may, cô muốn hát hay không tùy thuộc vào quyết định của chính cô, đến tận bây giờ Nhạc Thượng Trì vẫn chưa nhận được phản hồi nào liên quan đến bài hát đó.

Dàn beat tâm đắc nhất, lời bài hát do sinh viên xuất sắc nhất khoa Âm nhạc sáng tác viết ra, sao có thể không hay?

Qua giai đoạn cao trào, hạ tone xuống, bài hát đi vào hồi kết, Kiều Dự song ca cùng Hàm Ngung, nốt nhạc theo đó trải dài một đoạn rồi chính thức kết thúc.

Tất cả mọi người có mặt tại trường quay ngỡ ngàng, vẫn chưa thoát ra khỏi bài hái, rõ ràng không phải lời ca thấm đượm chia ly, thế mà lại có thể chạm đến trái tim mỗi người.

Không biết ai là người bắt đầu, tiếng vỗ tay lần lượt vang lên như vũ bão.

Khóe mắt Tô Quế Nghỉ đỏ bừng, hắng giọng tìm giọng nói về: "Hay quá!"

Cát Tiệm phản ứng lớn nhất, trực tiếp lên sân khấu trao tặng mỗi người một cái ôm.

"Tôi để ý thấy lúc biểu diễn hai bạn không nhìn nhau hay liếc nhau lấy một lần, vậy mà rất ăn ý, nhất là khi Hàm Ngung ngồi vào vị trí của Kiều Dự đàn nốt khúc cuối kia, không hề có sự mâu thuẫn nào, thật sự quá xuất sắc!" Cát Tiềm nói.

"Cảm ơn thầy Tiềm."

"A~ Giọng hai cậu ấy y chang giọng tổng tài bá đạo tôi hay nghe trên ALL ghê, tông trầm ấm, gợi cảm, ai nghiện giọng nói nghe phải chắc chết mất!" Tô Quê Nghi ôm ngực, tò mò hỏi, "Giọng của các bạn đặc biệt lắm đó, từng suy nghĩ về việc làm CV lồng tiếng chưa?"

Hàm Ngung trả lời: "Chưa từng."

Kiều Dự: "Em cũng vậy."

"Cũng đúng, tài năng của hai cậu không hạn chế ở giọng nói, các phương diện khác đều rất hoàn hảo." Tô Quê Nghi háo hức nói, "Không bàn luận về vấn đề này nữa, biểu diễn cá nhân biểu diễn cá nhân đi! Hát bài gì nào?"

"Vote hát chay!"

"Muốn nghe Hàm Ngung hát 《Mùa hạ vĩnh cửu》!"

Có người mở màn, những tập tập sinh khác cũng bắt đầu nói năng lộn xộn, gợi ý bài hát.

Jessi Wilcox thì thầm to nhỏ với Tô Quê Nghi, có thể nhìn thấy hai mắt cô nàng sáng lên một cách rõ rệt, nở nụ cười bí hiểm không chê vào đâu được.

Lương Khải Minh và Cát Tiềm lập tức bật chế độ xa lánh.

Ai quen Tô Quế Nghi lâu chắc chắn không còn xa lạ gì với nụ cười này. Quả nhiên, bọn họ trơ mắt nhìn cô gái nhỏ đáng yêu từ tốn nâng mic, nhỏ giọng nói: "Hàm Ngung, cậu hát trước, biết bài 《I Wanna Be Your Slave 》 không?"

Hàm Ngung lặng thinh, Kiều Dự cười trên nỗi đau thằng bạn, khoái chí đấm nhẹ vào vai người ra rồi đứng một bên góc sân khấu.

Bài hát đối với Hàm Ngung không thành vấn đề, lời bài hát mới có vấn đề. Cứ tưởng chương trình đúng đắn sẽ không cho trình bày bài này trên sân khấu, ai ngờ đạo diễn không phản đối, thế là Hàm Ngung đành phải hắng giọng hát. Lời bài hát vốn dĩ không trong sáng mấy, đột nhiên kết hợp với chất giọng trầm khàn của hắn lại trở nên cuốn hút ngoài tầm với. Không có âm thanh, lời ca "I want" bỗng như lời tường thuật ngả ngớn, trở thành điểm nhấn cho toàn bộ bài hát.

Có người mơ màng phát biểu: "Hóa ra đây ra chất giọng khiến lỗ tai mang thai trong truyền thuyết..."

Tô Quế Nghi đại diện chị em nghiện giọng nói thức tỉnh bản năng, cười khằng khặc từ đầu bài tới cuối bài.

"Né xa con bé ra, coi chừng bị lây đấy." Cát Tiềm tỉnh bơ đề nghị.

Câu này vị giám khảo ngoại quốc hiểu được, bật cười.

Đến lượt Kiều Dự biểu diễn cá nhân, bàn giám khảo lại nảy ra trò chơi mới. Ghi tên năm bài hát khác nhau vào mặt giấy, vuốt phẳng xuống bàn, chính giữa đặt một cây bút, khi cây bút quay trúng bài hát nào thì Kiều Dự phải hát bài đó.

Cát Tiềm xung phong: "Để tôi quay cho, đảm bảo bút quay mười vòng chưa dừng, không gian dối."

Trò chơi nhỏ nhanh chóng có kết quả.

Cát Tiềm: "... Know Me, Quế Nghi đi mua vé số đi, hôm nay là ngày của em đó!"

Đầu bút hướng về bài hát Tô Quế Nghi chọn không lệch một li, Cát Tiềm hơi tiếc vì ý định để Kiều Dự hát thử phong cách ngầu lòi tan vỡ, quay sang nhìn cô gái hoạt bát chạy đi tìm đạo diễn nói cái gì đó, lát rồi đi ra, tay xách theo chiếc guitar gỗ đưa cho Kiều Dự.

Kiều Dự ngơ ngác nhận cây đàn, định mở miệng thì Tô Quế Nghi giành trước: "Phải có tí âm thanh mới hay, hì hì"

Cát Tiềm đợi cô về chỗ ngồi mới hỏi: "Ban nãy Hàm Ngung hát không nhạc, bây giờ em đưa Kiều Dự cây guitar, không sợ mất cân bằng à?"

"Không sao, em nhìn ra được sở trường của hai cậu ấy nên dùng cái gì để phát huy một cách tốt nhất mà. Hàm Ngung sở hữu chất giọng đặc biệt, không cần đến nhạc cụ vẫn có thể hoàn thành màn biểu diễn xuất sắc. Kiều Dự không có ưu thế này, nhạc cụ ngược lại trở thành thế mạnh giúp cậu ấy ngang tài ngang sức với Hàm Ngung. Nếu tước quyền sử dụng nhạc cụ đối với Kiều Dự, cuộc cạnh tranh này mới trở nên không còn ý nghĩ."

Tiếng guitar vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người, Kiều Dự hạ tầm mắt xuống dây đàn, ngón tay thon dài cong lại, gảy nốt đầu tiên.

Dối gạt em về suy nghĩ trong mình là để đối mặt với em bằng một nụ cười,

Anh cũng không quan tâm hay hi vọng em sẽ thay đổi,

Thứ thỏa mãn hai ta sớm vụt tắt từ lâu,

Tình yêu đã từng là tất cả những gì chúng ta khao khát,

Níu chặt lấy tình yêu và sự chân thành ấy,

Rồi em sẽ không bao giờ biết đến bản ngã trong anh...

Phải chăng em để ý sự đấu tranh trong anh là để giữ em bên cạnh,

Tình yêu mãi chẳng đổi thay và chỉ có tâm trí này ngày càng si dại.

Người dưới sân khấu không dưng ngẩng đầu, trái tim cất trong lồng ngực Nhạc Thượng Trì đập rộn ràng, khoảng cách từ khán đài đến giữa sân khấu không thể đếm bằng mười bước chân, ấy vậy mà khi đôi mắt dịu dàng kia hướng thẳng về phía trước, Nhạc Thượng Trì vẫn luôn biết, anh đang nhìn cậu.

Liệu em có hiểu hết về con người anh, để anh nhận lấy phần nào an ủi,

Tình yêu mãi chẳng trưởng thành,

Nhưng ít nhất em không thể nhìn thấu bí mật này.

Là hát cho em nghe sao?

Bài hát đưa tới như nói lên tấm lòng.

Nhạc Thượng Trì vân vê khuy cái áo, chẳng nói chẳng rành bật cười.

Giờ phút này Tô Quế Nghi kích động không gì cản nổi... thực ra có Cát Tiềm kết hợp với Jessi Wilcox cản, nếu không hình tượng thiếu nữ đáng yêu lập tức bị phá hủy bởi hành động leo ghế nhảy lên bàn. Cô khoa chân múa tay tìm từ ngữ thích hợp, nói: "À thì Kiều Dự, hỏi cậu một vấn đề đặc biệt chủt, có từng yêu ai chưa, hoặc cảm nắng ai đó cũng tính luôn!"

Cát Tiềm ngồi bên cạnh đột nhiên che miệng ho nhẹ.

"Ây dô đừng trách em nhiều chuyện mà, cảm xúc cậu ấy thể hiện qua lời bàn hát quá đỗi chân thành, ánh mắt đó giống như nhìn người mình yêu nhất vậy, dịu dàng, hạnh phúc, thấm đượm ngôn từ xinh đẹp không sao tả siết, làm trái tim thiếu nữ của em chịu không nổi~"

"Khụ khụ khụ, mọi người đừng để ý em ấy nói năng linh tinh." Cát Tiềm kín đáo đá ghế Tô Quế Nghi một cái, nhận về cái nhìn không mấy thân thiện của cô.

Ngược lại Lương Khải Minh không cho rằng đây là vấn đề lớn, tính chất của bản tình ca chính là lãng mạng, Kiều Dự dùng tình cảm bản thân khơi dậy lên sự lãng mạng đó lại vô tình trở thành chất xúc tác lớn nhất làm nên thành công của buổi biểu diễn này. Lương Khải Minh đánh dấu tích vào ô vuông kế bên chỗ biểu biểu diễn cá nhân, viết nhận xét đơn giản xong thì ngẩng đầu, hỏi: "Chưa cảm nắng ai thật à?"

Kiều Dự liếc lên vị trí nào đó trên khán đài rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, trả lời: "Từng thôi."

Thiếu nữ mới lớn Tô Quế Nghi che tim che mặt, thiếu điều gào thét thật to để giải tỏa nỗi lòng.

Đôi mắt sắc bén của Chu Song Tuyền khẽ híp lại, nhỏ giọng nghi ngờ: "Anh ta vừa nhìn lên đây phải không?"

Nhạc Thượng Trì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, từ chối trả lời.

Cả hai người Hàm Ngung và Kiều Dự đứng giữa sân khấu, chờ đợi ban giám khảo thảo luận đưa ra kết quả, trong lúc đó chương trình cũng phát quảng cáo lần thứ n trong ngày.

Hết thời gian thảo luận, giám khảo ngoại quốc Jessi Wilcox dùng tiếng đại lục sứt sẹo của mình muốn nói gì đó, máy phiên dịch không dịch nổi, cả hội trường cười ầm lên, Kiều Dự bảo anh ta cứ dùng ngôn ngữ quốc gia của anh ta mà nói chuyện, anh hiểu được, Hàm Ngung cũng vậy.

Tính cách Jessi Wilcox khác biệt rõ ràng với ngoại hình anh ta, người đàn ông ngoại quốc sở hữu thân hình cao lớn, da ngăm, mũ lưỡi trai che gần hết mái đầu xoăn đen, vành tai xỏ năm sáu cái khuyên, phong cách ăn mặc nổi loạn so với hai giám khảo nam còn lại dù có tám con trâu cũng đuổi không kịp. Thế mà lúc nói chuyện đôi khi ngượng ngùng lắp bắp, nói không nhiều, da đen nên chẳng biết liệu có đỏ mặt hay không, nhưng không thể phủ nhận rằng hầu hết thực tập sinh lẫn toàn bộ ban giám khảo có mặt tại đây đều yêu thích vị khách nước ngoài này.

Jessi Wilcox hơi ngại, thôi không phô bày phát âm chó gặm nữa, bất đắc dĩ cười nói: "Cảm ơn đã thông cảm, hai bạn trình diễn rất tốt. Chính vì quá tốt nên tôi thật sự muốn biết ca sĩ gốc là ai, ừm, tại sao tôi lại nói như vậy? Bởi vì ngay sau khi màn biểu diễn kết thúc, tôi lên các trang web tìm kiếm thông tin lớn lại chẳng tìm được bài hát nào như vậy cả. Xin phép hỏi một câu, 《Giọt nguyệt thực đổ đầy ly》 là do các cậu sáng tác sao, hay chỉ là người hát?"

Kiều Dự thành thật trả lời: "Vâng, bài hát này chưa từng công bố ra ngoài, lời bài hát không phải do chúng em sáng tác, chúng em chỉ phụ trách phối nhạc vào thôi ạ."

"Ồ!" Jessi Wilcox kinh ngạc: "Do một nhóm sáng tác?"

Kiều Dự: "Cụ thể là ba người."

"Thật trùng hợp."

Lần này không ai ngờ Giang Sơ Tình sẽ lên tiếng, quý cô không tán gẫu, đưa ra lời nhận xét nghiêm khắc, thái độ lạnh lùng dường như không để ai vào mắt, trên mặt viết rõ mấy chữ "Người sống chớ tới gần". Có lẽ cốt cách tiểu thư được tôi luyện từ nhỏ nên toát lên phong thái sang trọng khiến người khác vô thức dè dặt khi bắt chuyện. Bọn họ tầm thường, thế nên ấn tượng ban đầu của mọi người đối với Giang Sơ Tình chính là nữ thần xinh đẹp cao quý sở hữu tài năng hơn người, qua nhiều màn biểu diễn, ấn tượng trở thành: Nữ thần lạnh lùng quá, không ai dám đùa giỡn trước mặt ngài.

Vì vậy khi cô cất tiếng, ai nấy đều vô thức thẳng lưng, chăm chú lắng nghe.

Cát Tiềm âm thầm véo đùi Lương Khải Minh, nháy mắt liên tục, Lương Khải Minh đành thay mặt Cát Tiềm cùng toàn thể thực tập sinh, hỏi Giang Sơ Tình: "Chị Tình, làm sao vậy?"

Giang Sơ Tình nói: "Vừa hay tôi quen nghệ sĩ sáng tác bài này, cậu ấy từng gửi file bài hát cho tôi ngỏ ý muốn hợp tác, đương nhiên nhạc do cậu ấy phối khác hoàn toàn với bản mọi người vừa mới nghe, cảm giác rất mới lạ. Đáng tiếc thời gian trôi qua lâu rồi, không biết chàng trai đó còn nhớ hay không?"

Bấy giờ mọi người như bừng tỉnh, thầm cảm thán ai mà tài năng đến như vậy, lời bài hát tuyệt vời thì thôi, còn có thể nhận được sự công nhận từ Giang Sơ Tình.

"Có chuyện như vậy sao?' Lương Khải Minh thay mặt mong muốn của toàn bộ trường quay đề nghị, "Khán giả trực tiếp và khán giả xem qua màn hình kia liệu có vinh hạnh được nghe một đoạn do chị trình diễn không?"

"Có thể à?" Giang Sơ Tình bâng quơ nói, "Sợ sau khi trình diễn xong, thái độ của các bạn đối với hai thí sinh kia sẽ thay đổi."

Tổ tiết mục thảo luận xong xuôi, quyết định bình chọn trước rồi muốn làm gì thì làm. Số điểm Kiều Dự rất cao, cộng thêm tài ăn nói chiếm thiện cảm và thái độ thân thiện nên hơn hẳn Hàm Ngung 3 điểm.

Một người 97 điểm một người 94 điểm ngạo nghễ đi lên ghế kim cương, nhường sân khấu cho Giang Sơ Tình.

Cùng một ca từ, nhưng người khác và âm nhạc khác nhau một trời một vực. Giang Sơ Tình không mang file bài hát, cô mượn đạo diễn cây đàn cello, ngồi trên chiếc ghế mạ bạc khắc hoa văn, vẫn còn nhớ giai điệu như thế nào. Dải âm nhạc cổ điển cứ thể âm vang qua từng cái nhấn dây kéo đàn.

Nữ thần hát chay còn hay hơn cả vô vàn âm thanh nhạc cụ kết hợp, tạo nên âm hưởng thanh lịch hài hòa đặc trừng của dòng âm nhạc cổ điển.

Trầm bổng du dương, gợi đến hiện tượng nguyệt thực sớm hiện chóng mờ, ánh sáng le lói chúi ít từ mặt trời bao phủ ly rượu vang trước căn phòng thiếu niên, theo thời gian chậm rãi thay đổi, chậm rãi tan dần, chẳng bao giờ thấy đầy ly.

Nhạc Thượng Trì xúc động vô cùng.

Hơn hai năm trôi qua, không ngờ Giang Sơ Tình vẫn còn nhớ, cậu tưởng bản thân không nhận được hồi âm do bài hát chưa đủ tốt để xứng đáng với cô, Giang Sơ Tình sẽ không quan tâm đến những thứ vô nghĩa. Hóa ra từ rất lâu rồi, bài hát gửi Giang Sơ Tình chưa từng phủ bụi, chỉ là đang nằm một góc sạch sẽ, chờ đợi thời cơ đón ánh mặt trời.

Nữ thần tài sắc hơn người, dáng vẻ chìm đắm vào âm nhạc bên cây cello với bộ váy lụa tím thướt tha, tóc dài gợn sóng xõa bên vai, nghiễm nhiên trở thành tấm ảnh thoát vòng sau khi chương tình công bố ra ngoài, lan truyền rộng rãi qua tận quốc tế

Giang Sơ Tình mang đến cho tất cả mọi người một phiên bản khác của 《Giọt nguyệt thực đổ đầy ly》, không quan tâm người khác nghĩ ra sao, chỉ biết cuối cùng chàng nghệ sĩ trẻ tuổi đã hoàn thanh mong ước bé nhỏ, trên khán đài rạng rỡ mỉm cười.