Tiểu Ly tháo lớp lụa đen thêu hoa văn cát tường ra, bên trong lộ ra vật gì đó, nàng trợn tròn hai mắt, chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
Vật này nàng đã nhìn thấy —— trong Từ Đường của phủ quốc sư!
Đó là khối bạch ngọc hoàn chỉnh cực kỳ hiếm thấy, cao gần bằng nửa người Kỷ Tiểu Ly, toàn thân trơn nhẵn, ấm áp cổ xưa, bên trên khắc mười một chữ, dùng mực màu vàng viết lên: Bài vị của Quốc sư Đại Dạ - Thanh Huyền chân nhân!
Đó là bài vị của lão Quốc sư đại nhân!
Mặt Trần Ngộ Bạch không lộ vẻ gì, tay nâng bài vị, xuyên qua cửa sổ nhìn người sững sờ trên đất: "Kỷ Tiểu Ly, lời ta hỏi nàng lúc ban ngày, nàng hãy trả lời một lần nữa đi."
anh linh của lão Quốc sư đại nhân ở trước mặt, rất tin chuyện quỷ thần, can đảm của Kỷ Tiểu Ly dường như mất sạch, sao dám nói láo, lắp bắp thành thật trả lời: "Ta, ta nhớ......"
"Ta nhớ...... Nhớ đã đồng ý: cho dù có thành tiên hay không, ta cũng phải đi theo sư phụ......" nói đến phần sau, giọng của thiếu nữ nhỏ đã mang theo nức nở.
"Nếu nhớ, vì sao lại đổi ý?" Trần Ngộ Bạch cất giọng lạnh lùng hỏi.
Ngay trước bài vị của lão Quốc sư đại nhân, bị hỏi mà á khẩu không trả lời được, Kỷ Tiểu Ly không biết nên nói thế nào, trong đầu trống rỗng, "oa" một tiếng khóc lên: "...... Ta biết sai rồi...... hu hu, sau này ta không dám nữa...... hu hu hu......"
Những tình cảm chưa bao giờ có tích tụ trong lòng suốt hai ngày qua, lúc này khóc ra tiếng, đột nhiên lại cảm thấy trong lòng thanh thản!
Rốt cuộc cũng không dừng được, càng khóc càng lớn tiếng.
Sư phụ nhà nàng không nói gì, nhưng nàng đang khóc chợt nhớ đến nha hoàn ở phòng ngoài, đột nhiên ngừng lại.
Trần Ngộ Bạch từ từ gói kỹ bài vị của lão quốc sư lại, lạnh lùng nhìn sang, nói: "Các nàng ấy ngủ rất sâu, không tỉnh được đâu."
Trước khi hắn vào cũng biết chút nữa động tĩnh sẽ không nhỏ, quyết định cho bọn nha hoàn gác đêm ngửi hương an thần.
Tiểu Ly nghe liền yên tâm, lại tiếp tục khóc thút tha thút thít.
Trần Ngộ Bạch gói kỹ bài vị của lão Quốc sư đại nhân để qua một bên, chống tay lên cửa sổ, nhảy vào trong cửa sổ.
Kéo nàng từ dưới đất lên, hắn cau mày nhìn vào hai mắt nàng, nhưng nàng vẫn luôn dụi mắt mà khóc, thật phiền...... Trần Ngộ Bạch suy nghĩ một chút, cau mày vươn tay ôm nàng.
Tư thế hắn ôm có chút cứng ngắc, rất không thuần thục, nhưng người bị ôm vào lồng ngực hiển nhiên không ngại, bị hắn ôm lấy liền nhào vào trong ngực hắn, ôm hắn khóc càng mãnh liệt.
Trần Ngộ Bạch đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Cũng bị nàng ôm thắt lưng thật chặt, thơm thơm mềm mềm dính vào ngực hắn, nếu trong lòng hắn không phiền loạn vì nàng đang khóc, hắn nguyện ý cứ vậy mà ôm suốt đêm.
"Được rồi......" Vừa nói ra miệng hắn mới biết được giọng của mình đã khàn đặc, Trần Ngộ Bạch ho khan một tiếng: "Rốt cuộc nàng muốn khóc đến bao giờ?"
Lớp vải lụa mỏng mát lạnh trên ngực hắn đã bị nước mắt của nàng thấm ướt, ẩm ướt lành lạnh khiến cho lòng hắn vô cùng không thoải mái.
Nhưng dụ dỗ nàng thế nào cũng không hiệu quả, Quốc sư đại nhân sắp mất hết kiên nhẫn, cuối cùng lạnh lùng nói: "Nàng còn khóc, ta liền độc câm nàng."
Trời?
Thế mà...... Hữu hiệu!
Nàng lập tức không khóc nữa!
Quốc sư đại nhân nhìn thiếu nữ nhỏ buông thắt lưng hắn ra, khiếp sợ lui từng bước, trong lòng cực kỳ đắc ý.
"Trở về với ta đi." hắn thở phào nhẹ nhõm, phất tay áo ngạo nghễ nói.
Thiếu nữ nhỏ lắc đầu.
"Tại sao?!" Quốc sư đại nhân cau mày, mất hứng.
Thiếu nữ nhỏ vẫn lắc đầu.
"nói chuyện!" Quốc sư đại nhân nổi giận.
"...... sẽ bị độc chết." Nàng lí nhí nói, nói xong lập tức đưa tay che miệng.
Trần Ngộ Bạch lạnh mặt, quyết định dòn đến đường cùng: "Nàng không trở về cùng ta, ta sẽ độc chết nàng!"
nói xong lời này, thấy nước mắt ngập tràn trong hốc mắt nàng, trái tim hắn lại có một trận buồn bực.
hắn từng cam kết sẽ không để nàng đau lòng nữa.
"Kỷ Tiểu Ly, " Trần Ngộ Bạch lạnh lùng hỏi nàng: "Có phải bởi vì ta không phải là thần tiên, cho nên nàng mới không chịu về cùng ta?"
Tiểu Ly có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu.
"Quả thực ta không phải là thần tiên, nhưng cha mẹ của ta...... Bọn họ cũng đang chờ ta ở trên trời." Trần Ngộ Bạch nhìn hai tròng mắt trong suốt của nàng, chậm rãi nói.
Hai mắt Kỷ Tiểu Ly nháy nháy, rốt cục cũng buông bàn tay đang che miệng xuống.
"Sư phụ......" Nàng mở miệng nhẹ giọng hỏi hắn, "Người có nhớ bọn họ không?"
Trần Ngộ Bạch nhìn nàng, cất giọng nhàn nhạt: "Ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, không có gì để nhớ."
Trái tim Tiểu Ly nhói nhói đau, "Ta hiểu......"
"Nàng không hiểu, " Trần Ngộ Bạch không chút khách khí cắt đứt lời nàng, "Nàng có biết tại sao bọn họ không mang chúng ta cùng lên trời không?"
"Tại sao?!" Tiểu Ly lo lắng hỏi.
"Bởi vì bọn họ còn có nguyện vọng chưa thực hiện được trên thế gian này, bọn họ để lại một luồng huyết mạch, vì thực hiện nguyện vọng thay họ, sau khi chúng ta hoàn thành nguyện vọng của bọn họ, mới có thể lên trời gặp bọn họ."
Kỷ Tiểu Ly bừng tỉnh hiểu ra!
Nghi ngờ mười mấy năm qua đã được hắn dỡ xuống, nàng vừa vui sướng vừa vội vàng: "Vậy cha mẹ ta hi vọng ta làm gì? Ta làm được gì mới có thể đi gặp bọn họ?"
Trần Ngộ Bạch bước từng bước đến gần, đến trước mặt nàng, hắn cúi đầu nhìn ánh mắt nàng, từng chữ từng câu nói với nàng: "Bọn họ hi vọng nàng: bình an sống hết đời ở nhân gian, không đau buồn vì chuyện cũ, không nghi ngờ bước đường phía trước, mỗi ngày đều vui vẻ vô lo."
Giọng điệu của hắn là lạnh lùng trời sanh, lúc này cũng không ngoại lệ, nhưng không hiểu vì sao, Kỷ Tiểu Ly nghe hắn chậm rãi nói ra lời này, lệ nàng lại rưng rưng nơi khóe mắt.
Trần Ngộ Bạch hỏi: "Hiểu chưa?"
"Hiểu rồi!" Nàng chậm rãi gật đầu, dừng một chút rồi nói với hắn: "Sư phụ...... Người cũng phải sống bình an, vui vẻ vô lo! Chúng ta sống hết cuộc đời trên chốn nhân gian, cùng lên trời gặp cha mẹ."
Trần Ngộ Bạch nhìn đôi mắt đẫm nước của nàng, trong ánh mắt chứa đầy vui mừng, rõ ràng nàng đã nín khóc, ẩm nóng trong tim hắn lại tăng lên mấy phần.
Giờ phút này hắn chỉ mong mình có thể vĩnh viễn mạnh mẽ, có thể bảo vệ để cả đời suốt kiếp của nàng không biết đến u sầu. Thế gian âm hiểm xấu xa, người đời tham lam xảo trá, hắn chỉ nguyện nàng vĩnh viễn không hiểu rõ.
"Chỉ cần nàng không giận ta, tự nhiên ta sẽ vui vẻ vô lo." hắn buồn cười nói với nàng, nhưng nói xong lại cảm thấy ấm nóng trong lòng càng sôi trào, không cách nào kiềm chế.
hắn bước đến gần hơn, chậm rãi cúi đầu, trán chạm vào trán nàng. Chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở ngọt mềm khi nàng hô hấp phả lên môi hắn, tê tê.
"Vậy là chúng ta đã nói rõ rồi, " hắn nhẹ giọng nói với nàng: "Chúng ta cùng nhau sống bình an, vui vẻ vô lo đến hết cuộc đời này, sau đó cùng lên trời gặp cha mẹ —— cứ quyết định như vậy."
Hai người ôm nhau nép vào thật gần, gió đêm từ cửa sổ phía nam nhẹ nhàng thổi vào, giọng nói của Quốc sư đại nhân còn dịu dàng lưu luyến hơn gió đêm: "Lần này nếu nàng còn dám đổi ý, ta nhất định sẽ độc chết nàng —— dùng loại độc dược ác liệt nhất, phát độc đau đớn nhất, rõ chưa?"
Tiểu Ly vốn đang suy nghĩ tại sao tim của mình lại đập thình thịch như sắp nhảy khỏi lồng ngực, nghe lời này mà cả người run lên, trong nháy mắt liền hiểu —— nàng sợ đó!
Có người thời thời khắc khắc đều uy hiếp muốn độc chết nàng, dĩ nhiên tim của nàng sẽ đập thật nhanh!
Vậy hẳn không phải là thích rồi!
"...... đã biết!" Người sợ bị bỏ độc, ngoan ngoãn đồng ý.
rõ ràng yêu cầu đã được đáp ứng, mà người đưa ra yêu cầu vẫn không chịu buông tay.
"Ta không tin nàng, " giọng hắn trầm thấp gần như triền miên, môi đã chạm vào nàng: "Nàng phải thề với ta!"
Môi của hắn hơi lạnh, hô hấp lại nóng bỏng, lúc vừa lạnh vừa nóng chạm đến, Tiểu Ly "ưm" một tiếng, đôi môi không khỏi khẽ nhếch, đầu lưỡi hắn nhân cơ hội chui vào, cạy hàm răng của nàng ra mà tiến quân thần tốc, đầu tiên cuốn lấy lưỡi nàng nhẹ nhàng liếm mút, sau đó giống như gió giông bão tuyết...... Hơi thở nam tử mát lạnh bá đạo ngập cả trời đất vọt tới, trong đầu Kỷ Tiểu Ly "ầm ầm" tê dại, trong nháy mắt cả người liền mềm nhũn.
Cánh tay ôm ngang hông nàng mạnh mẽ siết chặt, vững vàng ép sát thân thể mềm mại của thiếu nữ vào trong lòng ngực mình.
Nụ hôn nóng bỏng mạnh mẽ xâm chiếm như Thiên Lôi đánh xuống gây một luồng lử nóng, còn rung động lòng người hơn trong tiểu thuyết miêu tả gấp trăm lần! Chưa bao giờ mong muốn sau này có một ngày sẽ cùng người giúp nhau trong lúc hoạn nạn, Trần Ngộ Bạch nhiệt liệt mà khẩn trương mút lấy ngọt ngào mềm mại trong miệng, trong lòng mơ mơ hồ hồ suy nghĩ: nếu tên Mộ Dung Nham kia có thể sống sót trở về từ Tây Lý, hắn có thể miễn cưỡng không giết hắn ta.
**
Nụ hôn dài vừa xong, Trần Ngộ Bạch buông thiếu nữ nhỏ nhà hắn ra, người trong ngực gấp gáp thở phì phò, đôi mắt đẹp mờ mịt, đôi môi đỏ tươi ướt át, nằm trên ngực hắn, dáng vẻ thoạt nhìn rất đần độn ...... phải nói là ngon miệng đến cỡ nào!
Trần Ngộ Bạch càng nhìn càng vui mắt, trong bụng giống như bị lửa đốt, trong lòng cũng không yên: "Kỷ Tiểu Ly, ước thề như vậy...... chỉ có thể thề với ta! Hiểu chưa?" hắn dặn dò, suy nghĩ một chút vẫn chưa thấy yên tâm, lại xúi giục nàng: "Nếu người khác làm thế với nàng, nàng liền nhét một viên đạn Phích Lịch vào miệng hắn."
Như vậy...... được sao?
Thiếu nữ nhỏ ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn sư phụ nhà nàng.
Ánh mắt thật sáng trong...... Trần Ngộ Bạch cong khóe miệng, cúi đầu nhẹ nhàng in lên môi nàng một cái.
"Đúng rồi, vài ngày trước đây, có phải có người tặng cho nàng một rương tiểu thuyết? đã xem xong rồi chứ?" hắn hỏi.
"Sao sư phụ biết?!" không phải "cô nương" xinh đẹp đưa rương sách tới đã nói không thể tiết lộ chuyện này cho bất cứ kẻ nào sao? Tiểu Ly suy nghĩ một chút, chợt hiểu: mặc dù sư phụ nhà nàng không phải là tiên, nhưng coi bói lại rất lợi hại!
Nàng thành thật gật đầu: "Ta đã xem...... vài cuốn!"
"Xem được những thứ gì?" Trong ánh mắt băng tuyết ngàn dặm ẩn chứa chút vui vẻ khó hiểu, hỏi.
Kỷ Tiểu Ly chăm chú suy nghĩ: "một tiểu cô nương đi bái sư...... một tiểu cô nương khác đi bái sư...... Còn có một tiểu cô nương nữa cũng đi bái sư......"
Ừ, nội dung mở đầu truyện đều giống nhau, hẳn là cùng một loại sách với hắn.
Tim Quốc sư đại nhân đập rộn lên, quyết định xóa bỏ ân oán với Nhị hoàng tử điện hạ.
Đáng tiếc, rốt cuộc hắn vẫn chưa hiểu đồ đệ nhỏ nhà hắn đầy đủ, nếu hôm nay đổi thành Kỷ Tây, Kỷ Tây sẽ biết: nha đầu Kỷ Tiểu Ly này ngoài xem sách tu tiên luyện đan ra, cho tới bây giờ xem sách chỉ đọc trang đầu tiên là coi như đã đọc xong cả quyển.
**
Tác giả có lời muốn nói: sau khi viết xong 《 khanh vốn là giai nhân 》rất lâu rồi mới viết quyển này, ta luôn luôn do dự, không viết khoảng 10 ngày là đã quên mất tình tiết quan trọng, vào một đêm xuân Nam Kinh dịu dàng, ta viết thật nhiều: nếu có một ngày văn ta viết có chút làm các ngươi thất vọng, xin nể việc hơn vạn chữ tả việc tối nay Quốc sư đại nhân hết sức giãy giụa khốn đốn như thế mà xóa bỏ, đối đãi dịu dàng với ta.
Việc ta do dự cũng đến từ nam nhân tên Trần Ngộ Bạch này —— bao nhiêu người trẻ tuổi đều bởi vì hắn mới cùng đến với nhau, rõ ràng hắn đã làm bạn với chúng ta, nhưng hắn lại vĩnh viễn như ‘tiên y nộ mã’, hòa nhã đúng mực.
Viết đến chương này, viết trăm ngàn từ lúc trước về việc hắn dịu dàng lại nhiệt tình ôm hôn thiếu nữ của hắn như thế, rốt cục ta mới không hối hận.