Đưa mắt nhìn ra bầu trời qua khung cửa kính của tòa nhà. Từng dải mây hồng tía đan xen vào sắc trời sâm sẩm thành những mảng màu loang lổ không đồng đều, vài tia sáng bạc len lỏi vào làn gió, cành lá xào xạc đong đưa.
Giang Thành đang có mưa, lúc bấy giờ mưa vẫn còn nhẹ nhàng như quyến luyến, nhưng người nơi này đều đã quen với việc hễ nói mưa là một lát sau từng hạt nước rơi xuống, hễ bảo mưa to là hạt nước rơi xuống càng mau.
Hai mươi phút sau, tiếng chuông vang lên từ phía tòa nhà đối diện. Hai mươi mốt giờ theo giờ Bắc Kinh. Chỉ trong phút chốc, đất trời biến đổi. Mưa rơi ào ào, từng đóa hoa mỏng manh rơi trên nền đất, cành cây nghiêng ngả dữ dội. Một đám lập trình viên vừa tăng ca xong bước ra từ tòa nhà đối diện, hết người này đến người kia thở dài, lần lượt bật ô bước đi.
Mưa ngày một nặng hạt. Nhưng đối với cô mà nói, dù mưa có lớn hơn nữa cũng chẳng ảnh hưởng. Phó Ngôn Chân nói rằng hôm nay anh sẽ về rồi đến đón cô. Anh bảo đến thì nhất định sẽ đến dù trời có bão táp mưa sa. Khóe môi cô nở một nụ cười từ sáng sớm tới giờ chưa hề phai. Thực tình thì tâm trạng cô mấy ngày nay không tốt lắm, chỉ có nụ cười hôm nay là niềm vui từ tận đáy lòng.
Sáng sớm hôm đó nhận được điện thoại từ bên đối tác, kế hoạch mà các cô vất vả nghiên cứu mấy tháng trời không được chấp nhận. Tốc độ trở mặt khiến người ta phải líu lưỡi, đến tận tuần trước mới nói ra vài chi tiết có vấn đề. Vậy nên các cô đành phải gấp rút sửa lại kế hoạch, làm việc liên tục hai ngày không nghỉ ngơi.
Có một cậu trai bực tức vì hai tối không được ngủ, tối qua đăng một dòng trạng thái “Nhiệt tình ném chó gặm.” Lúc đăng quên không ẩn bên đối tác, suýt nữa to chuyện. Cũng may cô tìm được một người biết ăn nói nên kịp thời gỡ gạc được phần nào, nhưng thanh niên kia đã mất cơ hội được lên làm nhân viên chính thức vì hành động sốc nổi theo cảm tính này.
Đôi khi trong cuộc sống sẽ gặp phải những trường hợp “nhiệt tình ném chó gặm”, nhưng hành động và lời nói của người trưởng thành sẽ phải suy xét theo từng tình huống cụ thể. Không thể cứ ngang nhiên nghĩ gì nói nấy, không suy xét đến hậu quả.
“Chị Tăng, chúng ta đi thôi.” Thực tập sinh Đỗ sang gọi cô. Tăng Như Sơ lên tiếng đáp lại, xoay người thấy đằng sau Tiểu Đỗ còn mấy thực tập sinh trông khá non nớt. Mấy người này đều trong nhóm cô quản lý. Đảo mắt một vòng, sắc mặt người nào người nấy đều còn vẻ khó chịu. Đúng là mấy tấm chiếu chưa trải sự đời, vui buồn hờn giận viết hết lên mặt. Chắc hẳn trong lòng vẫn thấy ấm ức, giận dỗi.
Mưa chẳng những không dập nổi lửa lòng, mà còn khiến người ta càng muốn mặc sức chiều theo ý muốn. Cô cầm theo áo khoác gió theo chân họ ra ngoài.
Buổi liên hoan này vốn là để ăn mừng, giờ lại thành bữa chia tay. Cô dựa vào quan hệ của mình tìm cho cậu trai kia một nơi làm việc khác, cậu ta cũng có năng lực nhưng tính tình khá nóng nảy. Đám thanh niên dễ thích nghi với hoàn cảnh mới, chuyện gì cũng có khả năng, cô không thích tạo sự ổn định cho những thanh niên này, vẽ cho họ những mộng ảo không thật. Chỉ mong sao những thanh niên này biết đứng lên sau vấp ngã, cũng mong rằng nhiệt huyết nơi họ sẽ không bị bào mòn.
Nửa tiếng sau, đám người đi đến một chỗ hát karaoke. Biển hiệu đề tên Lâm Giang, trang hoàng lịch sự tao nhã, hiệu quả cách âm khá tốt, chỗ này phục vụ cả rượu. Chàng trai sắp phải chuyển đi nói vài lời cảm ơn với Tăng Như Sơ, sau đó buồn bực một tay cầm cốc rượu whisky, một tay cầm micro bắt đầu gào lên.
Lần đầu tiên Tăng Như Sơ nghe bài hát này, giai điệu khá lạ tai mà ca từ cũng khó hiểu. Nhưng tất cả đám người trẻ tuổi kia đều đồng thanh gào theo. Cậu trai kia hát xong, đưa micro cho người khác rồi lại yên lặng uống rượu giải sầu.
Rượu vào lời ra, lè nhè vài câu, không biết ai chợt nhắc đến ước mơ. Ước mơ bây giờ khác hẳn với việc nhìn lên bầu trời đầy sao khi viết bài văn hồi cấp 2, hiện thực đầy trắc trở khó khăn đã khiến họ chẳng còn mơ tưởng những điều xa vời. Từ khát khao điên cuồng đến việc chấp nhận sự thật cũng chỉ vỏn vẹn vài năm.
“Ước mơ bây giờ của tôi là mua được nhà ở thành phố này.”
“Trước đó thì sao?” Có người trêu ghẹo.
“Trở thành nhà khoa học.” Chàng trai kia cười tự giễu, sau đó chỉ chỉ vào đầu mình: “Nhìn đi.” Đường chân tóc trên trán đang có nguy cơ cần được bảo tồn. Mấy người kia phá lên cười.
“A Sơ, ước mơ của chị là gì?” Tiểu Đỗ quay sang hỏi Tăng Như Sơ.
Trước đó cô nàng cứ luôn miệng “chị Tăng, chị Tăng”, Tăng Như Sơ bảo cô gọi “A Sơ” mà cô không dám. Giờ có rượu vào, đông tây nam bắc còn chẳng phân biệt được, tôn ti trên dưới bị quăng luôn ra sau.
Tăng Như Sơ lắc cốc rượu trong tay. Tequila Sunrise1, sóng sánh nồng nàn tươi tắn.
1Tequila Sunrise là một loại cocktail được làm từ rượu tequila, nước cam và xi-rô lựu.
“Chị à, ước mơ của chị là…” Cô nhấp môi, cười cười nhìn Tiểu Đỗ: “Được uống thứ rượu đẹp nhất, tán con chó đẹp nhất.”
Tiểu Đỗ đỏ mặt. Câu nói này quen đến nỗi không thể quen hơn, vì chính miệng cô nàng nói ra nhưng không phải nói với Tăng Như Sơ.
Hôm ấy Tiểu Đỗ tán gẫu với đồng nghiệp ở phòng pha trà bị Tăng Như Sơ vô tình nghe được. Câu nói này khá ngầu nên cô nhớ rõ. Vừa dứt lời, cánh cửa bị người bên ngoài đẩy vào. Tiếng động rất nhỏ nên lúc ấy không ai chú ý đến cho đến khi người đàn ông đó nghiêng người.
Anh ta đứng ở ngưỡng cửa, đôi mắt đen đặc chầm chậm nhìn lướt qua gương mặt từng người, cuối cùng dừng lại nơi phía Tăng Như Sơ đang ngồi.
Cô ở trong góc, vị trí không hề nổi bật. Đôi mắt sáng trong long lanh nhiễm hương rượu trở nên mơ màng say đắm, gò má ửng hồng trên nền da trắng muốt như men sứ, bờ môi mềm mịn đỏ thắm, đầu ngón tay gõ hờ trên thành cốc rượu.
Gương mặt ngoan hiền lúc tỉnh táo giờ ngà ngà say lại giống như tiểu hồ ly thành tinh. Tiểu Đỗ huých khuỷu tay vào người cô, ra hiệu ám chỉ. Ánh mắt Tăng Như Sơ mới rời khỏi cốc rượu, chầm chậm miết mắt qua. Trong đôi mắt còn mang theo vẻ ý thăm dò.
Chiếc quần tây thẳng thớm không một nếp nhăn, phác họa một đôi chân thon thẳng. Cánh tay hơi gập, chỗ khuỷu tay còn đang vắt một chiếc áo Blazer tối màu, cổ áo chóp nhọn càng tôn lên đường nét rõ ràng gọn gàng của dáng áo, thêm cái eo thon gọn làm nổi bật lên tất cả ưu điểm vóc dáng của anh ta.
Cô thích nhìn anh mặc theo phong cách này, quả thật hôm nay anh đã mặc thế đến đón cô.
Nhìn men lên trên là áo sơ mi trắng, ba cúc trên cùng để mở, cần cổ thon dài, yết hầu nổi rõ, hai bên xương quai xanh lấp ló sau viền cổ áo. Tất cả những nét đẹp ấy hợp lại khiến người ta chỉ có thể đưa mắt nhìn trộm.
Kiểu dáng vô cùng đơn giản nhưng được mặc trên người anh lại thành phong cách hoàn toàn khác biệt. Bộ quần áo kia cũng như đang khiêu khích lòng người.
Mấy người trong phòng nhìn vị khách không mời này đến mức quên cả cất lời. Tướng mạo và khí chất của người đàn ông này thuộc vào hàng hiếm có khó tìm, đến nỗi người ta chỉ mải mê ngắm nhìn.
Anh ta bước thêm hai bước vào phòng, vừa hay đứng ngay dưới chùm đèn thủy tinh. Ánh đèn lả lơi thả rơi trên đầu anh, mắt kính phản chiếu ánh sáng chói lóa, anh nhanh chóng gỡ cặp kính xuống bỏ vào túi ngực. Cái thứ đồ đó đang cản trở việc anh ngắm cô.
Có người trầm trồ lên tiếng ngợi khen. Anh chẳng để ý điều gì khác ngoài người phụ nữ đang ngồi trong góc kia và người ấy cũng đang nhìn về phía anh. Người đàn ông tuấn tú này được ông trời ưu ái hết mực, không thể bới ra khuyết điểm nào trên người anh.
Khuôn mặt đẹp như tượng tạc kia dù cô đã ngắm nhiều năm như vậy vẫn không thể nén nổi xúc động.
Có một người bạo dạn nuốt nước bọt, xúi bẩy Tăng Như Sơ: “Chị, chị nhìn anh chàng đẹp trai đi nhầm phòng kia đi, đẹp đến mức khiến người ta phải căm phẫn, chị đi cua anh ta luôn cho em.”
Tăng Như Sơ cười khẽ, đôi môi được tẩm rượu mềm mại ướt át. Cô không dẫn Phó Ngôn Chân đến công ty nên mọi người không biết anh là ai. Dốc cạn cốc rượu, Tăng Như Sơ buông câu “Được.”
Nói thật lòng, cốc rượu này hương vị cũng bình thường, còn chẳng bằng rượu cô pha.
Chất cồn ấy mê hoặc thần kinh, tiếng huyên náo mãi không dứt.
Cô bước từng bước về phía anh trong tiếng ầm ĩ ấy. Chẳng ai đẩy cô, anh chỉ cần đứng đó đã khiến cô không cầm lòng nổi đi đến.
Mỗi bước chân đều như mong ngóng. Đến gần anh rồi, mùi hương quen thuộc tràn đầy trong khoang mũi. Là hương gỗ nhè nhẹ, vừa dịu dàng lại ngang ngược.
Thấy bước chân cô không vững, nhưng anh chẳng đến dìu, cứ xấu tính đứng im nhìn cô, trong đôi mắt còn có vẻ hứng thú. Tăng Như Sơ lại gần, cằm gác lên đầu vai anh, gương mặt nghiêng gần đến bên gáy, lông mi chớp chớp, cười khúc khích. Hương cam ngọt bay ra từ kẽ môi.
Cô tựa như lấy lòng, lại nháy mắt một cái: “Anh Phó này, nể mặt em nhé.”
“Cho em theo đuổi tôi?” Phó Ngôn Chân nhìn cô, đôi mắt bình thản: “Phải không?”
Anh đến thật đúng lúc, không bị lỡ mất cuộc nói chuyện khoác lác của cô và nhóm thanh niên. Cô nói phải theo đuổi con chó đẹp trai nhất, cả đám thanh niên xấu bụng xúi cô đến tán anh.
Tăng Như Sơ thành thật gật gật đầu, không hề hoảng sợ. Phó Ngôn Chân bật cười, cúi xuống xắn ống tay áo: “Tôi được lợi gì?”. Làm chó cũng được, nhưng phải có cái giá tương xứng. Cử chỉ của anh nhìn trông thờ hơ hờ hững, nhưng sự gợi cảm đã ngấm vào trong xương máu, chỉ một ánh mắt cũng khiến người ta nao lòng.
Tăng Như Sơ hiểu ý của anh, lại cố tình vờ như không hiểu, giơ ngón tay chỉ về chỗ mình vừa ngồi: “Em chỉ có ít đồ vậy thôi.” Một cái túi xách và một cái áo khoác, mà cũng toàn là đồ anh mua.
Phó Ngôn Chân xắn tay áo lên một đoạn, ngẩng lên, đôi mắt đen thẳm nhìn cô đăm đăm như thể muốn khảm mặt cô vào lòng mình. Anh cứ nhìn mãi mà không trả lời. Tăng Như Sơ kéo nhẹ tay áo anh: “Nể mặt em đi mà.” Lời này nào phải cầu xin, rõ là đang làm nũng.
“Theo đuổi thế nào?” Anh hỏi, trong lời nói lẫn theo ý cười.
“Anh đẹp trai, cho em xin số điện thoại nhé?” Tăng Như Sơ vươn đầu ngón tay xoa xoa lòng bàn tay anh, đùa giỡn nghịch ngợm.
“Chỉ muốn số điện thoại thôi?” Phó Ngôn Chân bị cô trêu chọc bèn phản kích lại, kìm chặt cái tay hư hỏng kia, mân môi cười ý nhị: “Thế này đã tính là theo đuổi?”
Đầu Tăng Như Sơ bắt đầu nằng nặng, trước đó cô đã uống hai cốc. Nhưng dường như anh khiến cho người ta đắm say còn hơn cả rượu.
“Vậy làm thế nào mới được tính?” Cô cất lời, đôi mắt mơ màng.
Phó Ngôn Chân nắm cằm cô, cúi xuống, môi kề môi. Đầu lưỡi lẻn vào từ khóe miệng, mãnh liệt càn quấy. Lưu luyến một lúc lâu mới tách rời. Thế nhưng viên kẹo bạc hà anh đang ngậm đã luồn vào trong miệng cô.
Nhóm thanh niên mạnh miệng khoác lác chưa có kinh nghiệm thực chiến đần người há hốc mồm, mặt đỏ ửng đến tận mang tai.
Chiếc áo đang vắt nơi khuỷu tay được choàng lên vai Tăng Như Sơ. Làn gió nhẹ từ hành động ấy khiến lọn tóc mái của cô bay bay.
“Xỏ tay vào.” Phó Ngôn Chân nhắc. Tăng Như Sơ như trong trạng thái thiếu ô-xy, đầu óc nặng trịch mơ mơ màng màng. Người thì ngơ ngác, cứ đứng đờ đẫn.
“Nhiệt độ đang giảm”, Phó Ngôn Chân bất đắc dĩ giải thích thêm: “Trời lạnh.”
Tăng Như Sơ chỉ “À” một tiếng rồi vẫn đứng im như cũ. Thấy cô nàng lơ mơ ngơ ngác, Phó Ngôn Chân cầm luôn cánh tay nhét vào từng bên áo. Như tỉnh táo lại đôi phần, cô xoay người chỉ đồ trên ghế ngồi trước đó. Chính là những đồ anh đã mua cho cô.
“Làm phiền một chút, đưa túi…” Phó Ngôn Chân ngừng lại, nghĩ rằng phải giữ thể diện cho cô trước mặt người khác: “…của chị Tăng mấy người qua đây.” Hai chữ “chị Tăng” này nhấn khá mạnh, là chứng cứ giữ thể diện cho cô.
Tiểu Đỗ ngoan ngoãn gật đầu. Lúc đưa túi lại nhớ đến gì đó, không yên tâm hỏi thêm: “Anh là?”. “Chó của cô ấy.” Phó Ngôn Chân cụp mắt cười thành tiếng. Chắc là đã đủ thể diện rồi nhỉ.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của người trước mặt, vậy mà lại có thể nói được câu ấy, Tiểu Đỗ kinh ngạc không thốt nên lời. Thấy cô lo lắng, Phó Ngôn Chân chìa danh thiếp: “Khi nào chị Tăng của cô muốn cua con chó khác, nhớ gọi vào số này, sẽ có thưởng.” Vừa giống như đùa lại giống như dặn dò cẩn thận. Lúc nói mấy từ cuối, giọng của anh cao hẳn lên, như thể muốn để cho toàn bộ người ở đây nghe được. Giải quyết xong, anh dẫn người đi.
Bên trong thang máy. Tăng Như Sơ say rượu dựa vào ngực anh, miệng lẩm bẩm vài câu, đến câu cuối còn thể hiện thái độ bất mãn với anh: “Em cứ đi tán đấy, để em xem ai dám tố…” Đôi môi bị bịt kín. Hương bạc hà quyện vào hương chanh, hương rượu vấn vít qua lại, hơi thở hòa làm một. Mãi cho đến khi vang lên tiếng “ting”, cửa thang máy mở ra, anh mới dời môi. Nhưng bàn tay vẫn đặt sau lưng cô, ve vuốt không ngừng, còn cái tay chỗ gáy cô kia không bỏ ra mà ngược lại còn tăng thêm lực. Ý đồ rất rõ ràng, anh không cho cô cúi mặt xuống, anh muốn được nhìn thẳng vào gương mặt ấy.
“Cô Tăng.” Thấy cô ủ rũ mệt mỏi, anh khẽ gọi. Tửu lượng Tăng Như Sơ chỉ ở mức bình thường, ỷ vào chuyện anh sẽ đến đón mình nên mới buông thả một chút, còn không cô sẽ không uống một giọt rượu nào.
Trước mắt nhoáng lên một hình ảnh mơ hồ, tiếng gọi kia đã khiến cô tỉnh táo hơn phần nào. Vì mỗi lần anh gọi cô như vậy sẽ không thể tránh được việc bị anh “giày vò”.
“Anh cũng bị coi là chó rồi.” Đôi đồng tử của anh ngập tràn vẻ mờ ám bóng gió: “Cũng nên làm vài chuyện chó làm nhỉ.”
Tăng Như Sơ hiểu ý của anh. Đang ở nơi công cộng, lại vừa trải qua việc ồn ào lúc nãy, cô khá ngại ngùng muốn chuyển chủ đề câu chuyện: “Anh về làm gì?”.
“Muốn nói một câu với em.” Phó Ngôn Chân ve vuốt chóp mũi cô: “Sinh nhật vui vẻ.”
Hôm nay là sinh nhật của cô. Anh không ngại đường xa, dù phải chịu gió quất mưa rơi vẫn muốn về với cô. Mưa ngày càng nặng hạt, trong xe đang bật một bài hát cũ “Mười năm.”
Mười năm trước. Ta chưa quen nhau. Ta chẳng là gì của nhau. May mắn thay, chuyện xưa vẫn thế nhưng kết cục đã đổi.
- ---
Chương 1:
Tháng tám tại Giang Thành.
Khi Tăng Như Sơ làm xong bài kiểm tra đầu vào, bước ra khỏi khu nhà hành chính của trường cấp ba Nhã Tập đã thấy ánh chiều tà le lói.
Ánh dương len lỏi trong tầng mây, từng đám mây cuộn xoắn lại thành đủ hình dạng, bầu trời ngập tràn màu sắc sáng chói, đồng hồ quả lắc kiểu Âu cách đó không xa đang vang lên một hồi chuông ngân, từng tiếng từng tiếng bện vào trong gió, hương nhãn thơm ngát ùa vào khoang mũi.
Hai bác của cô đang đứng chờ ở nơi hành lang xa hoa gần đó. Dãy hành lang bị hoa Tóc Tiên xanh mướt quanh năm quấn vào lan can, lại được ánh hoàng hôn lộng lẫy bao phủ, trông vô cùng xinh đẹp.
Hai vợ chồng đang trò chuyện vui vẻ, nom nét mặt có vẻ rất hài lòng với ngôi trường này. Tình cảm của hai người vẫn tốt đẹp như thuở ban đầu, dù đã kết hôn nhiều năm nhưng chưa từng xảy ra cãi vã.
Thấy cô bước ra, bác dâu Thẩm Lân Khê vui mừng hỏi, “A Sơ, chúng ta đi một vòng quanh trường nhé?”. Nhã Tập là một trong bốn ngôi trường nổi danh ở Giang Thành. Khuôn viên trường đẹp đến nỗi còn có đoàn phim mượn làm phim trường.
Tăng Như Sơ gật đầu đáp “Vâng ạ.” Tối qua cô không sao ngủ được, làm xong bài thi quả thực có đôi chút mệt mỏi, nhưng cô không muốn phụ tấm lòng nhiệt tình của hai bác.
Hai người lớn không hỏi cô làm bài thế nào, họ luôn tin tưởng vào năng lực của cô. Đối với Tăng Như Sơ mà nói, kỳ thi kiểm tra năng lực của Nhã Tập không đến nỗi quá khó khăn. Có điều trong lúc làm bài cũng khá căng thẳng vì giám thị cứ nhìn cô chằm chằm.
Các thầy cô đều có hứng thú với cô học sinh đến từ trường Thực Nghiệm này, nhưng sau khi xem bài thi của cô thì tất cả đều phải thốt lên không hổ là học sinh của trường Thực Nghiệm.
Cô và hai bác cứ vậy thả bộ đến cửa sân vận động. Tăng Phồn Thanh thấy vài cậu học sinh cầm vợt tennis nên cũng muốn vào xem. Ông thích đánh tennis.
Nhưng muốn vào được sân vận động thì phải có thẻ học sinh, trong đó đầy đủ tiện nghi, không hề thua kém những sân tennis thu phí bên ngoài. Bình thường sẽ không mở cửa cho người bên ngoài.
Tăng Phồn Thanh đang định đi về, người của Phòng Hành chính đúng lúc đi ngang qua, nhà trường rất muốn nhận Tăng Như Sơ vào học nên dù không có thẻ vẫn cho họ đi vào. Muốn để họ cảm nhận những hoạt động phong phú trong trường Nhã Tập.
Tăng Như Sơ cũng nối bước vào theo. Vừa đi vừa nhìn lướt qua khung cảnh, thoáng chốc họ đã đi đến nơi cuối cùng của sân vận động. Ngước mắt nhìn đến chỗ xa xa, chỉ thấy một nhóm nữ sinh đang tụ tập. Các cô gái mặc quần áo múa, còn trang điểm nhẹ nhàng. Có vẻ như đang chuẩn bị tập luyện tiết mục gì đó.
Mấy cô đứng trước cửa của gian phòng cuối cùng của dãy hành lang. Ánh sáng màu cam ấm hắt ra từ khung cửa thủy tinh chiếu lên khuôn mặt các cô, cũng rọi sáng cả tâm tư thiếu nữ chớm nở của các cô ấy.
Tăng Như Sơ đương lúc nhàn rỗi bèn đi qua hóng chuyện. Bước gần đến cô mới nhìn ra bên trên cánh cửa có treo một tấm biển bằng kim loại. Trên đó khắc ba chữ lớn thếp vàng: Xạ Tiễn Quán (chỗ bắn cung)
Có cô gái nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn cô rồi vội vàng làm động tác im lặng.
“Đừng nói gì đó.” Cô bạn bên cạnh cũng nhắc nhở theo. Thấy dáng vẻ căng thẳng của mấy cô ấy, Tăng Như Sơ nhanh chóng gật đầu. Thực ra người ở bên ngoài chẳng nhìn được gì, chỉ có thể nghe được tiếng nói chuyện bên trong truyền ra:
“Này mấy cậu học sinh, nhìn vào ống kính rồi cười một cái đi, trông cũng thân thiện hơn chút đấy, phải thể hiện sự hoan nghênh với các em khóa dưới chứ.”
“Nào nào nào, cười cái đi, thêm cái nữa.”
—
Người đàn ông trung niên ỏn à ỏn ẻn, giọng điệu y như đang dỗ đám trẻ con, Tăng Như Sơ rùng mình nổi da gà. Muốn cười nhưng không dám đành phải bấm bụng kìm nén.
Bên trong đó khá đông người, nhưng tiêu điểm chú ý chính là cậu học sinh mặc bộ quần áo thể thao màu đen kia, đường nét khuôn mặt cậu càng được khắc họa rõ nét dưới ánh đèn.
Cậu ngậm một mũi tên ngang miệng, hai tay đang điều chỉnh lại dây cung. Đôi chân dài của cậu thật khiến người ta ghen tị, phần thắt lưng kia còn cao hơn một đoạn so với người đàn ông trung niên bên cạnh.
Cái cung trong tay cậu là đồ của nhà trường cung cấp, trên mặt cung còn cố ý in logo của Nhã Tập. Kẹp cung không trơn tru, các miếng đệm bên mũi tên cũng có phần lỏng lẻo, và điều kỳ quặc nhất là các miếng cung đều lắp lộn ngược.
Nghe thấy lời dặn dò kia, một tiếng xì khẽ phát ra từ xoang mũi. Trông vẻ mất kiên nhẫn khá rõ ràng, cậu ta chẳng buồn để ý đến sự ồn ào xung quanh, thắt lưng từ từ thẳng lên, hai chân bước sang ngang một khoảng cố định, người đàn ông trung niên léo nhéo khi nãy gật gật đầu, “Bắt đầu đi.” Trong giọng nói thoáng vẻ sầu lo.
Gắn mũi tên vào dây cung, giương cung, kéo dây. Một loạt động tác liền mạch nối tiếp, cơ bắp cánh tay nổi rõ, chiếc áo mỏng cũng khó che nổi đường nét ấy. Thế nhưng mũi tên vẫn còn gắn trên dây. Dường như cậu ta nhớ tới điều gì đó, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành vòng cung nhỏ trên gương mặt. Lúc này mũi tên mới được phóng vọt ra.
Người bên ngoài không nhìn rõ cậu bắn được mấy điểm. Chỉ nghe thấy tiếng hét kinh ngạc bên trong, “Á đù! A Chân! Cậu bắn thủng cả camera!”. Tiếng rê/n rỉ của người đàn ông trung niên vang lên khiến người ta bật cười, như thể ông ta sắp khóc tới nơi vậy.
Camera ngay hồng tâm của bia ngắm đã bị mũi tên của Phó Ngôn Chân bắn xuyên qua. Tiếng cười rộn rã lan ra khắp phòng, ngay cả những người ngoài cửa cũng thấy vui theo.
“Xin lỗi nhé.” Phó Ngôn Chân thả cái cung trong tay xuống, ngoài miệng nói xin lỗi nhưng trong giọng nói không hề có ý áy náy.
Nghe giọng điệu ngả ngớn này, Tăng Như Sơ cảm thấy rất có thể chính cậu ta cố tình làm vậy.
Sau một hồi lao xao, không biết khuỷu tay ai đập vào ván cửa, phát ra tiếng động. Nhân viên bên trong để ý đến, vội vàng đi ra xem xét tình hình, đám đông thấy vậy vội chạy biến. Tăng Như Sơ đành phải chạy theo các cô nàng.
Nhóm con gái vừa chạy vừa bàn tán trong hành lang:
“Phó Ngôn Chân bắn thủng cả camera à?”
“Ghen tị với Tả Hân Hàm quá đi mất, cô ta có thể vào đó xem…”
“Ai bảo cô ta là bạn gái của Phó Ngôn Chân.”
“…”
Phó Ngôn Chân thả cung trong tay xuống, đi tới cạnh Thẩm Du, chìa tay bảo cậu bạn đưa chai nước. Ngoài cửa ầm ĩ là vậy mà cậu ta cũng chẳng buồn liếc nhìn.
“Ái chà chà, mày cũng có nhiều người hâm mộ ghê nhỉ.” Thẩm Du không những nhìn ngó nghiêng mà còn trêu ghẹo cậu, “Chắc phải ra ngoài đếm xem có bao nhiêu em mới được.”
Phó Ngôn Chân liếc mắt nhìn cậu ta, trong đôi mắt không rõ vẻ vui buồn. Nhưng đằng sau nét nhìn bình thản ấy đang ẩn giấu con mãnh thú sẵn sàng nhảy xồ ra bất cứ khi nào. Cậu nhấc chân đá thằng bạn, giật quả bóng rổ của Thẩm Du rồi tung lên sút ra xa, “Mày ra mà đếm, cho mày hết.”
Biết người ta đau chân rồi còn cố tình đá thêm cho nặng. Thẩm Du rê/n rỉ vài tiếng, mắng cậu là súc vật. Dù bản thân không thể chạy nhưng miệng vẫn có thể xúi bẩy người khác, cổ cậu ta xoay sang bên cạnh, “Này, Bùi Chiếu, mày ra xem đi, cho mày hết đó, có nghe thấy không?”
“Ngu như bò.” Bùi Chiếu đang đứng nghịch điện thoại mắng, hất cằm về một bên góc tường, “Không thấy còn có người ở đây à?”
Thì ra trong góc đó còn một cô gái đang đứng. Cô gái này cũng mặc trang phục múa, đường cong cơ thể chuẩn hình chữ S. Mái tóc bóng mượt buông xõa bên vai, ôm sát gương mặt với những đường nét mềm mại xinh đẹp. Đây chính là Tả Hân Hàm, hoa khôi của Nhã Tập.
Lúc này cô đang đứng chờ Phó Ngôn Chân. Thẩm Du nhìn theo ánh mắt của Bùi Chiếu, thấy là cô nàng bèn xoa cằm, đoạn quay sang Phó Ngôn Chân, “Anh giai, Tả Hân Hà m đến kìa.”
Đôi mắt Tả Hâm Hàm vẫn luôn nhìn Phó Ngôn Chân chăm chú, như thể thế giới này chỉ còn lại một mình cậu. Nhưng tiếc thay Phó Ngôn Chân còn chẳng thèm nhìn cô nàng một lần nào.
Cậu không đáp lời Thẩm Du. Phó Ngôn Chân nhìn thấy cô nàng từ sớm nhưng đến giờ vẫn không nói chuyện với cô ta.
“Tả Hân Hàm đang chờ mày đấy.” Thẩm Du tưởng là cậu không nghe thấy bèn nhắc lại. Lúc này Phó Ngôn Chân mới ngẩng mặt lên, đưa mắt về phía cô ta. Đôi mắt lạnh lùng trong trẻo như tuyết lạnh rơi trong đêm. Bốn mắt nhìn nhau nhưng trong lòng Tả Hân Hàm chỉ thấy buốt giá. Không phải cô không hiểu chuyện mình đến đây đã khiến cậu thấy phiền phức.
Nhưng…
Cô không thể kiểm soát được bản thân.
Phó Ngôn Chân dốc cạn nước trong chai, nhấc gót về phía cửa sau bởi Tả Hân Hàm đã đứng canh ở cửa trước. Chai nước rỗng bị cậu ném vào thùng rác gần cửa phát ra tiếng “lộc cộc”. Cánh cửa bị đẩy từ giữa ra kêu cọt kẹt, tia sáng mờ nhạt chiếu xiên vào từ ngoài hành lang. Cùng lúc ấy, bóng dáng cao lớn lách người bước ra.
—
Sau này Tăng Như Sơ mới biết, ngày hôm đó Nhã Tập quay video tuyên truyền nhân dịp kỷ niệm 40 năm thành lập trường. Cậu học sinh tên là Phó Ngôn Chân kia đã giành được giải thưởng trong cuộc thi bắn cung. Vậy nên nhà trường mới muốn đưa thêm cảnh này vào trong đoạn video.
Buổi tối trước ngày nhập học, cô dọn dẹp lại bàn học, đôi mắt cụp xuống, thấy có ánh sáng mờ nhạt tỏa ra trong ngăn kéo bàn học. Lòng cô giật thót, cắn môi dưới, đưa tay kéo ngăn bàn ra phía trước.
Một chiếc điện thoại di động cũ nằm bên trong, màn hình còn đang sáng. Một tin nhắn mới được gửi đến.
“Đừng tưởng mày chuyển trường thì tao tha cho mày.”
Cửa phòng vang lên tiếng gõ. Cô vội vàng đặt điện thoại về vị trí cũ. Đến khi ra mở cửa, nét mặt cô đã bình tĩnh lại, không hề nhìn ra đôi chút lo âu nào. Sau khi bố mẹ cô không may qua đời, cô được người bác cưu mang chăm sóc, cô đã mang lại nhiều phiền phức cho họ nên càng không muốn người khác hao tâm tổn sức vì mình.
Thẩm Lân Khê đứng ở cửa, trong tay bà là một bộ đồng phục học sinh. Bộ quần áo còn thoảng hương đậu khấu, có lẽ bà đã xông hương cho cô. Đưa quần áo cho Tăng Như Sơ xong, Thẩm Lân Khê quay sang đập cửa phòng con trai.
Cái tên Tăng Ức Tích này nghe qua giống tên con gái, nhưng thật ra đã được nghiên cứu kỹ khi đặt cho anh. Tăng Phồn Thanh ngồi xem rất nhiều sách văn thơ mới tìm được một câu ưng ý, “Nhớ lại một thời cao như non ngàn.” Chuyện sau này chưa bàn đến, lúc ấy chẳng ai ngờ rằng sẽ thế này, nếu biết trước chẳng thà tìm đại một từ ghép vào.
Lúc “cậu ấm” kia mở rộng cửa, đầu ngón tay còn đang kẹp điếu thuốc đã hút được một nửa. Tàn thuốc nhấp nháy ánh đỏ lập lòe trong bóng tối. Mùi thuốc lá nồng nặc tràn ra từ khe cửa, thiếu chút nữa khiến Thẩm Lân Khê bị ngạt thở mà bất tỉnh. Bà mắng mỏ anh vài câu, Tăng Ức Tích chỉ đứng im nghe.
Cuối cùng Thẩm Lân Khê nhắc nhở, “Sáng mai đừng dậy muộn, nhớ phải đưa em gái đến trường đấy.”
Chú Trần lái xe xin nghỉ nửa tháng. Thành tích thi đại học của con gái chú rất tốt, đã đỗ vào một trường đại học có tiếng nên chú muốn tự đưa con gái nhập học. Thẩm Lân Khê đương nhiên đồng ý.
Tăng Ức Tích lên tiếng đáp lại mẹ “Vâng.” Anh đã lên đại học, vài ngày nữa mới phải nhập học, thời gian này quả đúng là đang rảnh rỗi. Thẩm Lân Khê đi rồi, anh mới liếc mắt về phía Tăng Như Sơ, trong giọng nói còn có vẻ ghét bỏ, “Đồ ngốc, em cắt quả đầu nấm này ở đâu thế?”
Tăng Ức Tích chưa từng gọi cô là “em gái”, bình thường nếu không gọi “đồ ngốc” thì cũng là “chó con”.
“Hợp với em đó.” Tăng Ức Tích nhét điếu thuốc vào miệng, tàn lửa lại rực đỏ lên trong một thoáng.
“…”
Tăng Như Sơ đóng cửa, mặc kệ anh họ.
Muốn “cậu ấm” dậy sớm một lần cũng không dễ dàng, như thể đang muốn trả thù người nào đó. Lúc Tăng Ức Tích lái xe đến cổng trường Nhã Tập thì đã qua nửa tiết học. Cửa trường đóng chặt, cô bất đắc dĩ đành phải gõ cửa phòng bảo vệ.
Bảo vệ thấy cô mặc đồng phục của Nhã Tập mới mở cổng cho cô vào, còn bảo cô ghi lại thông tin vào sổ. Bước vào phòng, cô phát hiện còn một người đàn ông trung niên trong đó. Tuổi hơn 40, dáng vẻ hơi gầy. Trời hơn 30 độ vô cùng nóng nực mà ông ta lại mặc đồ vest xỏ giày da. Lý do là hôm nay có buổi lễ khai giảng phải lên phát biểu.
Bảo vệ cất lời, “Chào thầy Chu.” Ông ta họ Chu, tên chỉ có một chữ Trí. Đây là thầy giám thị mới mà Nhã Tập mời về từ trường Trung học số 2, một trong những ngôi trường có tiếng ở Giang Thành.
Tăng Như Sơ không nhìn rõ lắm về hình dáng cụ thể của thầy. Cô bị cận hơn 4 độ thêm cả loạn thị, chưa kể giờ cô còn không đeo kính. Kính của cô đã để quên trên xe của Tăng Ức Tích. Lúc lái xe, anh họ cô mở nhạc cổ điển, cửa sổ xe đóng chặt ngăn ánh sáng bên ngoài, điều hòa mở vừa đủ, cảm giác thoải mái thư thái lạ lùng khiến cô thiu thiu ngủ quên mất. Đến khi được gọi dậy thì xe đã tới cổng trường Thực Nghiệm.
Tuy hôm nay Tăng Ức Tích dậy đúng giờ nhưng rõ ràng không hề quan tâ m đến chuyện cô chuyển trường. Sau đó Tăng Như Sơ chỉ vào đồng phục đang mặc cho Tăng Ức Tích nhìn, trên đó in rõ hàng chữ “THPT Nhã Tập.” Cô hỏi anh có nhìn rõ không, không rõ thì cô cho mượn kính mà nhìn.
Một người dám cho mượn.
Một người cũng dá m đeo.
Thế nhưng Tăng Ức Tích quên không trả, còn cô thì sốt ruột vội vàng cũng quên đòi lại.
Chu Trí đang lúc đối chiếu thông tin của học sinh đi muộn, ngẩng lên nhìn lại thấy thêm một người đứng ở cửa phòng bảo vệ. Ông lia mắt nhìn cô học sinh trước mặt, trông không giống như học sinh cá biệt nghịch ngợm phá phách, dằn xuống cơn nóng giận, chìa cuốn sổ đăng ký thông tin ra, “Ghi thông tin vào đây.” Tăng Như Sơ nhận lấy, hai trang giấy trước đã bị ghi chi chít hết cả chỗ, lật sang trang thứ ba mới thấy còn chỗ trống.