Ương Ngạnh

Chương 38



Nhưng anh cũng chỉ bật cười rồi thôi.

Nụ cười này hẳn là giữ thể diện cho Phương Nhuận vì lời đùa vui vừa rồi.

Phương Nhuận trở mặt đe dọa Tăng Như Sơ, “Tôi sẽ nói lại chuyện này với sếp Trần.”

Cô cười ngượng nghịu không đáp. Cô nghĩ thầm lúc ấy cô cũng muốn đến nói chuyện với Trần Lộ Thu, cô phải đòi anh phí bồi thường thiệt hại tinh thần. Cả đoàn người đến công ty mà không hề có một chút tin tức.

…Tim cô cứ như đang chơi tàu lượn vậy.

Cô nhủ thầm nhất định hôm nay phải xin nghỉ, nhưng nghĩ lại thì cũng chưa từng kể chuyện quá khứ với ai cả. Trần Lộ Thu biết cô có người yêu cũ chỉ vì anh vừa nhạy bén lại có đôi mắt sắc sảo. Anh chỉ cần thông qua biểu hiện và lời nói của cô liền có thể đoán ra ngay được, quá đáng thật sự. Nhưng anh không biết người yêu cũ của cô là Phó Ngôn Chân.

Tăng Như Sơ chưa đến mức mất não đến bắt chuyện với Phó Ngôn Chân chỉ vì anh nở nụ cười bình thản, bởi quan hệ giữa hai người hiện tại không thể dễ dàng nói chuyện, vả lại dù cô có muốn lấy lòng anh vì miếng cơm manh áo thì anh cũng chẳng thèm để ý đến cô.

Dáng vẻ bây giờ của anh vẫn biếng nhác tùy ý như xưa, nhưng nhỡ như làm phật lòng anh chắc hẳn sẽ nhận lại một từ “cút” lạnh lùng. Cớ gì phải tự chuốc nhục nhã cho bản thân.

Cô biết điều đứng im dựa tường, hai tay đan chéo để hờ trước người, nét mặt nghiêm chỉnh nom y như một cô nhân viên đang chờ cấp trên giao việc. Đến khi nào Phương Nhận đánh mắt ra hiệu cô mới miễn cưỡng lên tiếng phụ họa.

Đèn trong phòng bật sáng trưng, tính tất cả thì có khoảng mười mấy người. Một nửa là đi theo Phó Ngôn Chân, nửa còn lại là nhân viên cấp dưới của Phương Nhuận. Bầu không khí cuộc nói chuyện khá vui vẻ, cô đứng yên lặng nghe mọi người chuyện trò rôm rả, lúc nên cười cũng sẽ phối hợp theo. Cô không cười thành tiếng mà chỉ khẽ mỉm cho đỡ lạc loài.

Cô và Phó Ngôn Chân không nhìn nhau thêm lần nào nữa. Dù yêu thích hay bất hòa trong dĩ vãng, cô luôn giấu nó sau đôi mắt bình thản, khiến người khác không thể nhìn thấu.

Phương Nhuận hẳn đã chuẩn bị từ trước, đôi ba câu chuyện đã nói đến việc Phó Ngôn Chân thích bắn cung. Lại hỏi anh vì sao không chơi nữa. Phó Ngôn Chân mỉm cười đáp gọn lỏn, “Không muốn chơi nữa thôi.”

Tăng Như Sơ khá ngạc nhiên, cô biết anh rất thích bộ môn này, vậy mà giờ nói không muốn chơi là không chơi thật ư?

Tiêu Tiêu thấy anh nói chuyện được một lúc bèn săn sóc hỏi anh có muốn uống gì không. Ban đầu cô có hỏi một lần nhưng khi ấy Phó Ngôn Chân đã từ chối. Còn bây giờ anh lại bâng quơ hỏi, “Chỗ cô có gì?”

Giọng nói hơi khàn giống như đang khát thật. Tiêu Tiêu nở nụ cười tươi đáp rằng cái gì cũng có.

Phó Ngôn Chân ngước nhìn cô nàng, cười nhẹ, “Vậy phiền cô pha cho tôi một tách trà Quân San Ngân Châm.”

Nét mặt Tiêu Tiêu mất tự nhiên thấy rõ.

Nói xong, anh hơi nhổm người dậy, với lấy hộp thuốc trên bàn, Tiêu Tiêu lập tức cầm bật lửa châm thuốc. Khi cô cúi xuống, làn tóc mềm mại chạm vào mu bàn tay anh. Phó Ngôn Chân không tránh đi. Bầu không khí giữa hai người họ thoảng chút mập mờ khó nói.

Tiếng ma sát giữa bánh răng thép và đá đánh lửa vang lên, ngọn lửa tức thì phụt ra, anh khum bàn tay lại chắn gió. Điếu thuốc bén lửa, mùi thuốc lá thoang thoảng phả trong không khí.

Tiêu Tiêu đặt bật lửa lại cạnh hộp thuốc lá.

Việc châm thuốc cho một người đàn ông rõ ràng là một hành động rẻ rúng, mà Tiêu Tiêu thực chất lại là một cô gái rất kiêu ngạo, có đôi khi Phương Nhuận còn không thể sai bảo cô làm việc gì. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, song lại tự nguyện làm, chưa hề nói trước với Phương Nhuận. Mà Phương Nhuận cũng không có ý định bảo cô đi châm thuốc cho người khác. Ai tinh mắt đều hiểu lý do cô lại cam tâm tình nguyện như thế.

Tăng Như Sơ hơi ngước mắt nhìn nhanh, tâm trạng cô lúc này vẫn khá bình thường, bất chợt cảm thấy may mắn vì không ai bảo cô đi pha trà châm thuốc cho anh. Cô sợ lúc đó mình run tay, lỡ làm cho người kia bị bỏng thì hỏng hết chuyện, cô chỉ cầu nguyện mình không phải sang hầu hạ Phó Ngôn Chân. Dù cô đứng đó có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất đang khấn thầm điên cuồng trong lòng.

Phương Nhuận thấy Phó Ngôn Chân muốn uống trà bèn bảo Tiêu Tiêu lấy dụng cụ pha trà trong phòng anh ta qua đây.

“Đồ mới đấy, tôi chưa dùng.” Phương Nhuận cười nói thêm với Phó Ngôn Chân.

Ngày thường anh ta không uống trà mà chỉ uống cà phê, trong phòng chất cả đống hộp cà phê.

Tiêu Tiêu vội vàng đi lấy dụng cụ pha trà. Dáng đi của cô rất đẹp, tiếng giày cao gót cũng rất nữ tính. Nhưng Phó Ngôn Chân chẳng buồn liếc mắt.

Tự nhận thấy cuộc nói chuyện dần đi đến hồi kết, Phương Nhuận hỏi Phó Ngôn Chân có muốn ở lại cùng ăn tối không.

Phó Ngôn Chân nâng tách trà đồng ý.

Phương Nhuận ngoái lại gọi “Tiểu Tăng”.

Anh ta muốn Tăng Như Sơ đi cùng, đến lúc gọi món, gắp đồ làm gì cũng tiện. Dẫu sao Giang Thành và Bắc Thành, một ở Nam, một ở Bắc, nền ẩm thực khác nhau khá nhiều.

Tăng Như Sơ vẫn đang mải mê khấn vái nên không nghe thấy tiếng Phương Nhuận, đồng nghiệp gần đó phải huých nhẹ vai cô, nói khẽ, “Anh Nhuận gọi cô kìa.”

Cô ngơ người “Hả”.

Bấy giờ Phương Nhuận mới phát hiện Tăng Như Sơ đứng tít ở mạn ngoài, anh nở nụ cười hứng thú, “Này Tiểu Tăng, sao cô đứng xa thế? Hôm nay rất khác đấy nhé? Ngày thường đâu có thế này.”

Tăng Như Sơ ngượng nghịu bèn nhích lên trước vài bước chân.

Lúc này Phó Ngôn Chân lại đáp lời của Phương Nhuận, “Có lẽ là sợ tôi ăn thịt cô ấy.”

Anh hơi ngả người về phía sau, lười nhác dựa vào sô pha, nét mặt và ngữ điệu khi nói chuyện đều mang vẻ bất cần.

Nghe vậy, Tăng Như Sơ ngước lên nhìn, lại chạm phải ánh mắt đen sẫm của anh. Lần này, anh nhìn cô rất lâu, nhìn cô bước đến gần mình mà không rời mắt. Mùi thuốc lá ở phía bên này hơi nồng khiến cô khẽ cau mày, nhưng không dám đưa ra bất kỳ ý kiến nào.

Phương Nhuận cười nói, “Cùng là người Giang Thành cả, tối nay làm phiền cô nhé.”

Lưng Tăng Như Sơ rịn mồ hôi mỏng, nhưng vẫn phải gật đầu, chờ lúc thích hợp rồi tìm lý do từ chối sau.

Thấy phản ứng của cô, Phương Nhận cứ cảm thấy có gì đó là lạ. Cô gái này bình thường không quá sôi nổi nhưng cũng không đến mức lạnh lùng như này, thường ngày nhìn thấy anh vẫn mỉm cười chào hỏi. Hôm nay thật sự rất bất thường.

Phó Ngôn Chân uống hết tách trà mới nhẹ nhàng nói, “Thật ra loại trà này phải được rót vào cốc thủy tinh mới đúng.”

Bấy giờ Phương Nhuận chợt nhớ ra Quân San Ngâm Trâm pha trong cốc thủy tinh mới hợp nhất, vì có thể quan sát được sự bồng bềnh chìm nổi của lá trà.

Anh vội vàng nhờ Tăng Như Sơ lấy một chiếc cốc khác. Khi anh ta nói Tiêu Tiêu mang dụng cụ pha trà sang, Phó Ngôn Chân không nói năng gì, nhưng câu vừa rồi như thể có thiện ý nhắc nhở.

Phó Ngôn Chân không muốn uống trà lắm nhưng cũng không cản lại sự nhiệt tình của Phương Nhuận. Những người trong phòng này chỉ có Tăng Như Sơ là nhân viên quèn. Đã như thế thì càng phải biết tự giác. Cô ra khỏi phòng tìm một chiếc cốc thủy tinh mới, nhưng lại chẳng muốn vào lại căn phòng đó, trên đường thấy cấp dưới của Phương Nhuận vội túm lấy nhờ đưa cốc vào hộ.

Tối nay cô cũng không muốn đi ăn cùng bọn họ.

Quay lại phòng làm việc, cô đến hỏi trưởng nhóm về tình hình công việc nhưng trưởng nhóm lại nói rằng hôm nay không có nhiều việc, đúng giờ tan làm.

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, ngẫm nghĩ một lúc lại gửi tin nhắn cho Trần Lộ Thu đang đi công tác.

[Sếp Trần ơi, anh có cần dịch Tạp chí Phố Wall không? Hôm nay em có thể dịch giúp anh trang nhất của nó.]

Một lúc lâu sau, Trần Lộ Thu gửi tin nhắn trả lời: [?]

[Thế anh có muốn đọc The Economist1 không?]

1The Economist là một ấn bản tin tức và các vấn đề quốc tế bằng tiếng Anh được phát hành hàng tuần.

[Không có tiền trả cô đâu.]

[Tự nguyện không thu phí.]

[🙂]

Tăng Như Sơ: “…”

Ông anh này chắc hẳn không biết icon này còn có ý nghĩa khác.

Cô vẫn trốn tránh không vào phòng họp tiếp khách, dù sao có cô ở đó hay không cũng đều như nhau. Phương Nhuận có thể xử lý mọi việc ổn thỏa, cô không cần thiết phải có mặt.

Vờ như mình rất bận rộn, đồng hồ điểm 5 rưỡi chiều, cô nhận được điện thoại của Triệu Doãn Điềm. Cô vội vàng bước ra phía cầu thang bộ để nghe điện thoại. Đẩy cửa ra mới phát hiện Phó Ngôn Chân lại đang đứng trong đó, nét mặt đanh lại, lạnh lùng. Một tay kẹp thuốc lá buông thõng, tay kia cầm điện thoại áp vào tai.

Anh đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi, rồi chầm chậm phả ra làn khói mỏng, nở nụ cười nhạt nhẽo, “Thì ra quán tính là lý do cho những quyết định của chú à?”

“Có phải chuyện này đã nói là cứ giao cho cháu rồi đúng không?”

“Nếu đã như vậy thì chú không cần phải lo.”

Cô đang định đóng cửa lại nhưng chưa kịp thì Phó Ngôn Chân đã nghe thấy động tĩnh.

Anh ngoái nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng, nhìn thấy gương mặt người kia lại hơi ngạc nhiên nhướn mày.

Ánh nhìn giao nhau, Tăng Như Sơ mím môi, ngay khi định xin lỗi thì Phó Ngôn Chân đã giơ tay ngăn lại. Bên phía trên có một cửa chớp, ánh nắng xuyên qua rọi xuống mu bàn tay anh. Bàn tay ấy vẫn đẹp như thuở nào.

Tăng Như Sơ hiểu ý, lập tức ngậm miệng, khép cửa quay ra.

Phó Ngôn Chân nói thêm vài câu rồi tắt máy, đi đến gần cửa lại thấy người đứng ngoài là Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu tìm anh là để dẫn anh đi tham quan công ty một vòng. Cô ả hất nhẹ tóc về phía sau, nở nụ cười tươi rói ngọt ngào, “Hóa ra anh ở đây à.”

Phó Ngôn Chân cũng nhếch môi đáp lại, “Đi hút thuốc.”

Tiêu Tiêu không hỏi thêm, vừa đi vừa giới thiệu tình hình của công ty cho anh.

Thật ra không cần phải đi một vòng tham quan, Phó Ngôn Chân nhìn thoáng qua là biết họ có chuẩn bị trước hay không. Ở các công ty khác, anh chỉ cần nhìn bàn làm việc của nhân viên là đã nắm được tình hình, đặc biệt là phòng kỹ thuật, nếu như trên bàn họ sạch sẽ ngăn nắp vậy chẳng cần bàn bạc gì nữa. Nhưng ở đây, chỉ cần nhìn vào phản ứng của Tăng Như Sơ là anh có thể hiểu mọi thứ.

Yêu cầu anh đưa cho công ty này vừa đơn giản mà cũng lại phức tạp.

Thứ nhất là không được báo trước nhưng vẫn dám đón tiếp anh, chứng tỏ hẳn họ khá tự tin vào bản thân, giống như một cô gái mộc mạc giản dị vẫn dám đến gặp người mình thích dù biết mình sẽ bị nhìn thấu. Thứ hai là có thể ngồi nói chuyện đàm phán với anh ngay tại công ty, gần như không có ai từ chối yêu cầu này của anh, tất cả đều đồng ý không chút do dự, nhưng rất ít người trong số họ làm được điều đó, cuối cùng nếu như công ty đã đồng ý mà lại không thể làm được một việc nhỏ như vậy thì anh tuyệt đối không bao giờ hợp tác, anh ghét nhất kiểu bằng mặt không bằng lòng.

Phương Nhuận đưa anh đến phòng truyền thông, nhân viên trong phòng đứng bật dậy khi thấy trưởng phòng dẫn khách đến.

Phó Ngôn Chân thong dong đi tham quan, có mùi thuốc thoang thoảng và mùi trầm hương lẫn trong làn gió nhẹ khi anh bước qua.

Minh Nguyệt đứng gần Tăng Như Sơ phấn khích đến mức phải đưa tay che miệng. Vậy nhưng trước khi che cô vẫn kịp nói: đẹp trai quá.

Hẳn Phó Ngôn Chân đã nghe thấy nên anh nhếch môi cười, “Cảm ơn.”

Mặt Minh Nguyệt tức thì đỏ lựng.

Phương Nhuận nhìn quanh thấy Tăng Như Sơ đang trong phòng làm việc bèn đến hỏi, “Sao em lại ở đây.”

“Sếp Trần giao việc cho em.” Tăng Như Sơ cụp mắt, dáng vẻ cung kính trả lời.

“Bảo em làm gì thế?”

Tăng Như Sơ vội quay màn hình máy tính cho anh ta nhìn, “Việc quan trọng ạ.”

“Vậy em làm tiếp đi.” Phương Nhuận không nói thêm nữa.

Tăng Như Sơ thấy anh sắp đi bèn vội gọi nhỏ, nói khẽ, “Anh Nhuận, tối nay chắc là em không đi được rồi, em phải hoàn thành việc sếp Trần giao trong tối nay luôn.”

“Hả?”

Tăng Như Sơ làm vẻ áy náy xin lỗi anh.

Phương Nhuận thấy thái dương hơi nhưng nhức, cũng không làm khó cô, “Thôi em cứ làm việc đi.”

Tăng Như Sơ chỉ chờ có thế, thở phào một hơi.

Phó Ngôn Chân đứng đối diện cô ở phía xa, liếc nhìn qua màn hình máy tính của cô thấy là trang nhất của Tạp chí Phố Wall bản điện tử.

Tiêu Tiêu bước đến vỗ nhẹ vai cô như an ủi.

Tăng Như Sơ hạ giọng, nói một câu sâu xa, “Cố lên, phải nắm bắt cơ hội.”

Tiêu Tiêu đỏ mặt “Ừ” một tiếng, rõ là cô nàng đã hiểu lầm ý của từ “nắm bắt”.

Ý của Tăng Như Sơ chỉ đơn giản bảo cô phải nắm lấy cơ hội để thúc đẩy ký kết hợp đồng, nhưng thật ra cô đang nói trái với suy nghĩ trong lòng. Cô không muốn Phó Ngôn Chân trở thành đối tác vip, càng không muốn làm việc cho anh.

6 rưỡi tối, Phương Nhuận đã đi ăn còn sai người về hỏi cô đã xong việc chưa, cô trả lời rằng vẫn còn đang làm việc. Người kia nhìn cô thông cảm rồi an ủi, “Vất vả cho cô rồi.”

Tăng Như Sơ nở nụ cười tươi như ánh dương. Cô không muốn đến gần Phó Ngôn Chân một lần nữa, đến gần quá sẽ không thể rời đi.

Sau khi ăn tối ở công ty, cô gọi điện cho Triệu Doãn Điềm, nhưng lúc này Triệu Doãn Điềm có việc không tiện nghe điện nên hai người chỉ nhắn tin vài câu qua wechat.

Ngồi sờ sẩm đến 8 rưỡi, cô vào wechat xem tin tức, để ý thấy avatar của Tiêu Tiêu hiện lên dấu chấm đỏ trên góc. Cô bấm vào, màn hình lập tức chuyển đến trang cá nhân của Tiêu Tiêu, cô nàng vừa đăng chín bức ảnh.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bên dưới có khá nhiều người bình luận, trong chín bức ảnh ấy có một bức chụp Phó Ngôn Chân. Địa điểm chụp ảnh trong quán bar, ánh đèn nhờ nhờ càng tăng thêm sự ái muội.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, ống tay áo xắn đến khuỷu, trên tay cầm ly rượu, biếng nhác ngả ra sô pha, môi nở nụ cười hờ hững.

Cô không dám nhìn kỹ hơn, vội thoát ra và gửi bài báo đã dịch cho Trần Lộ Thu. Cảm thấy mọi việc đã ổn thỏa, cô tắt máy tính, lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế, đứng dậy rời khỏi công ty.

Trời tối mịt, đèn đường cao áp được bật sáng dọc con đường, quả cầu đèn cực lớn trên đỉnh tòa nhà phát ra ánh sáng đủ màu sắc

Cô đi đến bãi đậu xe và lái chiếc Toyota màu trắng của mình, bài “Going Home” của Sophie Zelmani đang phát lặp đi lặp lại. Giọng hát trầm bổng của nữ ca sĩ khiến cô thấy thư thái hơn rất nhiều.

Trên đường về, cô ghé qua siêu thị mua một vài nhu yếu phẩm và đồ ăn, nhân tiện mua một ít ức gà và đùi gà bổ sung vào bữa ăn cho Vỏ Dưa.

Về đến nhà, cô hấp ức gà cho Vỏ Dư ăn trước, sau đó dọn dẹp cái chuồng của nó, loay hoay một lúc đã gần mười giờ. Lúc này cô đã thấm mệt, nhưng Vỏ Dưa quanh quẩn trong nhà cả ngày rất buồn chán, nó gác hai chân trước lên lan can, mắt ngân ngấn nhìn ra bên ngoài náo nhiệt.

Cái dáng vẻ tủi thân tội nghiệp ấy làm cô không đành lòng, bèn thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, lấy dây xích và gọi Vỏ Dưa. Vỏ Dưa vừa thấy sợi dây liền biết được đi chơi nên lập tức biến thành một chú chó biết điều, vẫy đuôi chạy đến ngồi xổm dưới chân cô, ngoan ngoãn chờ cô buộc dây vào cổ mình.

Nhưng vừa ra đến bên ngoài nó đã hiện nguyên hình, như thể được lắp thêm mô tơ đằng sau, lao vút đi không thể kìm hãm. Xét về thể lực, thực ra con gái không thích hợp nuôi những giống chó lớn như này.

Tăng Như Sơ chạy đằng sau nó hơn bốn mươi phút, cả người đổ mồ hôi, gió lạnh thốc vào cổ họng, mệt đến mức thở không ra hơi. Trên đường về, cô chạy theo không kịp nên đành phải đe dọa nó, “Vỏ Dưa, có muốn ăn đùi gà nữa không hả?”

Vừa dứt lời, Vỏ Dưa cũng phanh kít lại, quay nhìn cô bằng ánh mắt vừa khao khát vừa mong chờ. Rõ ràng nó vẫn hiểu từ “đùi gà”, nó cũng hiểu lời đe dọa của cô.

Tăng Như Sơ biết tính nó hiếu động nghịch ngợm, nhưng cô không thể nào theo kịp được sự điên cuồng ấy. Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm nó, vừa đấm vừa xoa, “Đi chậm thôi nhé, để chị nghỉ ngơi một lúc, mai mình lại chạy tiếp nha.” Vỏ Dưa lúc này cũng rất nghe lời, mặc cho cô ôm không nhúc nhích, khẽ nghiêng đầu nhìn về phía đối diện.

Có một chiếc taxi đang đỗ ở đó. Người lái xe ngồi bấm điện thoại trò chuyện tán gẫu trong nhóm lái xe taxi. Anh ta ngồi nhắn tin cũng được một lúc lâu rồi, có đồng nghiệp hỏi thăm sao lại nhàn rỗi vậy. Thực ra vì anh ta đang chở một vị khách kỳ quặc. Người đó ngồi hàng ghế sau, thong thả hút thuốc. Nhiệt độ trong xe khá ấm áp, áo khoác ngoài đã được cởi ra để ở một bên, người này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, khuy áo để hở ba cúc trên, ống tay áo vén đến khuỷu.

Vỏ Dưa hiểu được lời Tăng Như Sơ nói nên sau đó nó cũng chầm chậm đi bộ sau cô. Hướng đi ngược chiều gió, khiến tóc mai cô bị gió thổi bết vào mặt, cô giơ tay vén ra sau tai. 

Phó Ngôn Chân cứ ngồi như vậy nhìn cô và chú chó chậm rãi đi bộ trên tuyết. Ánh đèn vàng rực rỡ chiếu rọi rõ hàng dấu chân dài trên nền tuyết trắng. 

Cô đi một mạch mà không hề ngoảnh lại. Cô gái nhỏ thường ngồi dưới đất ngắm anh, kể từ đêm hôm đó đã không bao giờ quay lại nhìn anh nữa. Cô cứ bước đi chậm rãi như vậy, mắt nhìn thẳng, càng ngày càng cách xa anh.

Nửa tiếng sau trôi qua, tài xế cũng không hỏi khi nào có thể rời đi vì số tiền vị khách này đưa cũng đủ chờ đến lúc trời sáng.

Tối hôm sau, Phó Ngôn Chân rời Bắc Thành, Phương Nhuận và Tiêu Tiêu đích thân đến sân bay để tiễn anh. Tuy anh đã đi nhưng mọi người trong công ty vẫn nói về anh trong nhiều ngày sau đó. Một người đàn ông vừa đẹp trai, giàu có lại trẻ trung như thế đúng thật khiến người ta có ấn tượng khó quên. Nhiều người còn so sánh anh với Trần Lộ Thu.

Tăng Như Sơ ngỡ như mình vừa quay lại thời cấp 3. Cái người này đi đến đâu là lại gây xôn xao đến đó.

Hôm ấy Trần Lộ Thu đến công ty, chắc hẳn cũng nghe phong thanh vài câu chuyện, bỗng dưng ngoái lại hỏi cô, “Nghe Phương Nhuận kể, cô thấy tên họ Phó kia đẹp trai hơn anh hả?”

Bây giờ Tăng Như Sơ đã không còn là cô bé nhút nhát ngày xưa nữa, cơm ăn áo mặc hàng ngày đang ở ngay trước mặt đành vội giải thích chẳng qua nói câu ấy cho hợp tình thế, liên tục khẳng định vẻ đẹp của Trần Lộ Thu trong lòng cô vĩnh viễn là số 1.

Trần Lộ Thu hiển nhiên không hề tin tưởng, nhìn nụ cười giả lả của cô bình phẩm, “Con nhóc này hư rồi.”

Chớp mắt chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ nghỉ Tết nguyên đán. Năm nay cô đã chọn sẽ về Giang Thành ăn tết. Hôm đó Triệu Doãn Điềm gọi điện cho cô nhưng cô không nghe được, qua ngày hôm sau mới gọi video lại cho cô bạn.

Triệu Doãn Điềm bảo năm nay mình sẽ về Trung Quốc ăn tết, còn hỏi cô có về Giang Thành không. Hiện Triệu Doãn Điềm đang du học ở nước ngoài, hiếm có dịp mới về Trung Quốc. Vậy nên Tăng Như Sơ nhanh chóng quyết định đặt vé máy bay về Giang Thành ngay ngày hôm ấy.

Càng gần kỳ nghỉ tết, nếu như vẫn chần chừ thì không thể nào mua nổi vé. Nhưng cô lại chưa biết nên nói thế nào với ông bà nội. Cứ mỗi dịp đón Tết, thể nào cô cũng khiến cho một bên buồn bã, giờ đây cô vô cùng thấm thía câu nói “được cái này thì mất cái kia”. Nhưng dù ông bà nội có buồn lòng đến mấy thì rốt cuộc cô vẫn phải về Giang Thành đón tết.