Ương Ngạnh

Chương 82: Ngoại truyện 8



Kỳ kinh nguyệt của Tăng Như Sơ đến chậm hơn so với chu kỳ nên cô mua que thử thai về kiểm tra thử, khi nhìn thấy hai vạch đỏ đầu óc vẫn còn mơ màng không dám tin, mãi đến khi nhận được kết quả chính xác từ bệnh viện mới dám chắc cô đã có thai.

Bác sĩ trông đôi vợ chồng trẻ chắc chưa có kinh nghiệm nên đã hướng dẫn kĩ càng. Thấy hai người lắng nghe chăm chú nên càng hăng say dạy bảo nhiều hơn. Phó Ngôn Chân còn hỏi thẳng bác sĩ sau khi mang thai thì có thể sinh hoạt vợ chồng không.

Tăng Như Sơ ngồi bên cạnh: “…”

Dù bây giờ cô đã bạo dạn hơn thì vẫn phải xấu hổ trước câu hỏi của anh. Sao người này lúc nào cũng nghĩ về chuyện đó thế không biết?

Sau khi biết tin cô có thai, Triệu Doãn Điềm thường xuyên đưa Đa Đa sang chơi, bây giờ Đa Đa đã nói sõi hơn rất nhiều, thậm chí có lúc còn biết cãi lại Thẩm Du.

Hôm ấy Thẩm Du đã nói với Đa Đa rằng, “Ăn ít kẹo thôi. Con không thấy ngọt khé cổ à?”

Tuy Đa Đa không hiểu “khé cổ” là gì nhưng nó hiểu “ăn ít” thế là dẩu mỏ lên cãi lại, “Con không muốn nghe bố nói đâu.”

“Không muốn nghe bố nói thì muốn nghe ai nói?”

“Muốn…nghe mẹ nói cơ.”

“…”

Triệu Doãn Điềm than thở đứa bé này là sự kết hợp giữa thiên thần và ác quỷ. Đáng yêu bao nhiêu thì cũng bướng bỉnh bấy nhiêu. Thẩm Đa Đa chơi đùa cùng Tăng Vỏ Đậu và Phó Tào Phớ, Tiểu Bạch chỉ nằm trên nhà cây cho mèo yên lặng nhìn.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Những khi rảnh rỗi Triệu Doãn Điềm sẽ chia sẻ vài kinh nghiệm lúc mang thai cho Tăng Như Sơ, hồi còn trong thai kỳ cô đã dán đầy các ảnh chụp ngôi sao nổi tiếng trong phòng, nhiều nhất là hình của một diễn viên nam đóng trong một bộ phim cổ trang rất nổi vào năm ngoái.

Nói xong cô hỏi Tăng Như Sơ, “Nhìn Đa Đa giống anh ta nhỉ? Nhất là đôi mắt to hai mí của thằng bé ấy, giống y đúc luôn.”

Tăng Như Sơ ngồi cạnh đồng ý cho cô bạn vui, “Ừ giống.”

Nhưng ai tinh mắt đều có thể nhận ra Đa Đa rất giống Thẩm Du. Anh ta cũng có đôi mắt to hai mí, khuôn mặt trẻ trung như đám thanh niên.

Tuy nhiên Tăng Như Sơ lại bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ về những gì cô bạn nói. Nếu là trước kia cô sẽ chẳng bao giờ tin chuyện vô căn cứ này. Nhưng giờ đây cô lại có suy nghĩ kỳ quái không diễn tả được, vô thức vuốt v e cái bụng còn bằng phẳng mà nghĩ “thôi thì cứ tin cho chắc.”

Thật ra cũng không phải vì mang thai mà suy nghĩ hồ đồ, cô chỉ cảm thấy việc này chẳng tốn chi phí mà cũng không có hại, biết đâu lại được lợi nên mới thử xem sao.

Thế là cô nhờ Triệu Doãn Điềm kiếm cho mình vài tấm poster của các ngôi sao nổi tiếng. Triệu Doãn Điềm làm việc vô cùng nhanh gọn, chỉ hai ngày sau đã mang đến một đống đồ, không chỉ có poster mà còn có cả lịch, miếng lót chuột in hình người nổi tiếng, cốc uống nước in hình thần tượng,…

Tăng Như Sơ vẫn chưa biết con mình là trai hay gái nên dán hết những tấm poster của các ngôi sao thần tượng nam nữ mà cô thích lên tường. Ngoài những người nổi tiếng trong nước, cô còn dán cả ngôi sao nước ngoài, một trong số sao nam có Leonardo DiCaprio.

Cô không phải người hâm mộ diễn viên nước ngoài, vì để rèn luyện tiếng Anh nên cô thường xem phim truyền hình của Mỹ và Anh. Cô cũng từng nghe bài phát biểu của Leonardo DiCaprio tại Liên Hợp Quốc. Phát âm Anh Mỹ của anh ta rất hay.

Mà theo gu thẩm mỹ của cô thì Leonardo DiCaprio vẫn là người đẹp trai nhất khi còn là thiếu niên. Cả phòng dán đầy ảnh trai xinh gái đẹp làm tâm trạng cũng trở nên tốt hơn nhiều. Tuy bây giờ Leonardo DiCaprio đã trở thành một ông chú trung niên, bụng sáu múi thành bụng một múi, mặc quần đùi vui tươi hớn hở bắn súng phun nước, nhưng không thể chối cãi vẻ đẹp trai thời còn trẻ của chú. Đẹp xuất sắc. Đẹp đến nỗi chỉ muốn được đứng cùng trên boong tàu ấy, rồi cùng nhảy xuống biển bơi bướm bơi ếch…bơi chó cũng được.

Tăng Như Sơ ngắm poster đến ngẩn người bởi cô vừa mới nghĩ đến Phó Ngôn Chân. Bố của con cô cũng rất đẹp trai mà sao cô còn phải lăn tăn cái gì nữa?

….

Vừa nhớ Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Cửa được kéo mở, Phó Ngôn Chân vừa bước vào đã thấy cô ngơ ngác nhìn chằm chằm lên tường. Anh đưa mắt nhìn theo thì thấy hình một người đàn ông ngoại quốc được dán trên tường nhà mình. Không thể nào chấp nhận được cảnh này, khóe miệng Phó Ngôn Chân giật giật, quay sang hỏi vợ, “Cái gì thế này?”

Tăng Như Sơ giải thích đầu đuôi câu chuyện, kể xong cô lại lo lắng hỏi, “Ngày nào em cũng ngắm hình thế này, nhỡ sinh con ra giống con lai thì sao?”

Mặt Phó Ngôn Chân tối sầm lại, “Tổ tiên tám đời nhà anh đều là người Trung Quốc.”

“?” Tăng Như Sơ ngẫm nghĩ rồi đáp lại, “Nhà em chắc cũng thế.”

“Vậy nên nếu như em sinh ra một đứa con lai,” Phó Ngôn Chân nheo mắt, nhéo nhẹ cằm cô, “Thì em phải xem xét lại bản thân mình.”

“…Em xét xét gì cơ?”

“Em nói xem.”

“…”

Tăng Như Sơ cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, thấy anh nhìn chằm chằm vào tấm áp phích trên tường với ánh mắt hình viên đạn, cô bỗng ngửi thấy mùi chua thoang thoảng đâu đây…Thoáng chốc bật cười khe khẽ.

“Phó Ngôn Chân.” Cô gọi tên anh.

Phó Ngôn Chân ngoảnh lại. Cô ngước mặt nhìn rồi chầm chậm giang tay với anh, “Ôm em đi.”

“…”

Cơn ghen tuông bay biến ngay lập tức.

“Nhõng nhẽo thế hử?” Phó Ngôn Chân cười.

Tuy chê bai nhưng vẫn ôm cô ngồi lên đùi mình.

“Em cứ nhõng nhẽo đấy.” Tăng Như Sơ dụi mặt vào vai anh.

Phó Ngôn Chân rất thích những khi cô làm nũng như này. Tăng Như Sơ thơm phớt một cái lên má anh, “Anh có mệt không?”

Phó Ngôn Chân lại càng thích, “Hơi hơi.”

Tăng Như Sơ vươn tay vuốt sống mũi anh, sống mũi anh thẳng như được kẻ bằng thước vậy.

Phó Ngôn Chân để mặc cô nghịch mặt mình.

Tăng Như Sơ thì thầm vào tai anh, “Khi nãy anh không vui à?”

“Em mê người đàn ông khác mà còn muốn anh vui nữa hả?” Phó Ngôn Chân nựng cằm cô.

Tăng Như Sở ngửi thấy mùi dấm nồng nặc. Chua loét nhưng vui thật đấy.

“Cởi cà vạt cho anh.” Phó Ngôn Chân nói.

Tăng Như Sơ đưa tay cởi nút thắt Windor trên cổ áo trắng của anh. Lần đầu tiên cởi cà vạt giúp anh, động tác của cô còn khá lóng ngóng, nhưng sau này Phó Ngôn Chân đã dạy từng bước nên cô đã có thể làm việc này một cách thành thạo. Cô đặt cà vạt sang một bên, rồi cởi cả cúc cổ áo.

Một cúc.

Hai cúc.



Phó Ngôn Chân cúi đầu nhìn động tác của cô, biết tỏng cô vợ của mình đang muốn điều gì. Nhưng vẫn không thể hiện thái độ gì. Cho đến khi cô thình lình cắn nhẹ lên yết hầu anh thì hơi thở của anh trở nên gấp gáp rồi mất kiểm soát…



Thời gian sau, bụng của Tăng Như Sơ dần lộ ra, cô phải đổi sang những bộ trang phục rộng rãi hơn. Thẩm Lân Khê thường sang thăm cô, lần nào cũng mang rất nhiều thực phẩm cho bà bầu. Thực ra trong nhà cô không thiếu thứ gì, Phó Ngôn Chân chăm sóc cô rất chu đáo, thậm chí còn thuê cả người giúp việc. Bà ngoại bà nội anh cũng thường đến thăm cô, còn mang theo cả đống đồ.

Nửa tháng sau, Ngôn Tri Ngọc cũng đến thăm hai người. Bà ta đến mà không báo trước, đột ngột xuất hiện ngay trước cửa nhà. Cảnh tượng này khiến Tăng Như Sơ nhớ lại thời đại học, khi ban giám hiệu nhà trường và thầy cô cố vấn lặng lẽ đi kiểm tra ký túc xá.

Khi ấy có một sinh viên ở trường bên cạnh suýt nữa gây hỏa hoạn do dùng chăn điện, sự việc như một hồi chuông cảnh báo cho các trường học. Ban giám hiệu nhà trường cũng ra thông báo kiểm soát chặt chẽ việc dùng trộm các thiết bị điện trong ký túc xá.

11 giờ đêm đó các giáo viên chủ nhiệm đi kiểm tra đột xuất khu ký túc xá để xem sinh viên nào dám lén lút sử dụng các thiết bị điện công suất lớn. Lần đi kiểm tra này được tiến hành một cách vô cùng lặng lẽ và nhanh gọn, kể cả hội sinh viên cũng không hề hay tin.

Khi đến kiểm tra các thầy cô chỉ đi tay không mà lúc về lại xách theo cả đống đồ. Cơ man là nồi nhỏ nấu mì và chăn điện sưởi ấm bị tịch thu…

Tâm trạng hiện giờ của cô giống hệt lúc cô mở cửa ký túc xá và nhận ra người đứng ở cửa chính là thầy trưởng khoa kiêm cố vấn của lớp.



Kể từ khi kết hôn, cô không hay gặp Ngôn Tri Ngọc. Phó Ngôn Chân bảo cô đừng đi vì biết chắc thể nào cũng xảy ra cãi vã. Suy cho cùng cũng là vì anh lo cho cô, không muốn cô phải chịu ấm ức thiệt thòi. Nhưng cô cũng biết đến thăm bất chợt mà không báo trước như này có phần không thích hợp.

Ngôn Tri Ngọc bước vào trong, đôi giày cao gót của bà gõ cồm cộp trên sàn đá cẩm thạch. Tăng Vỏ Đậu chưa gặp bà ta bao giờ, ngửi thấy mùi lạ hoặc là nó có linh tính gì đó, có thể thấy được người vừa tới không hề có ý tốt nên sủa lên vài tiếng khiến Ngôn Tri Ngọc giật mình sợ hãi. Cảnh này đã khiến bà có ấn tượng xấu với Vỏ Đậu, chưa bàn đến chuyện chó mèo dễ rụng lông, huống hồ Tăng Vỏ Đậu còn là giống chó lông dài. Bộ lông của nó dày một cách ấn tượng nên có rụng cũng không ảnh hưởng mấy.

Ngôn Tri Ngọc còn chưa ngồi xuống đã mắng sa sả Tăng Vỏ Đậu, “Lông chó rụng đầy nhà thế này, lại còn thích rũ cho rụng thêm, không biết trên người nó có bao nhiêu vi khuẩn…”

Tăng Vỏ Đậu có lẽ hiểu mình đang bị mắng liền gân cổ sủa thêm vài tiếng.

Ngôn Tri Ngọc nhăn mày bực bội, “Đang yên đang lành lại đi nuôi chó? Thường ngày nó cũng sủa ầm lên thế này à? Lỡ sau này khiến bọn trẻ con sợ thì sao?”

Tăng Như Sơ đành cắn răng giải thích, “Bình thường nó ngoan lắm ạ.”

Ngôn Tri Ngọc, “…”

Im lặng vài giây, bà ta xỉa xói, “Thế là hôm nay cố tình sủa tôi đấy à?”

Tăng Như Sơ: “…”

Cái câu này nghe cứ quái quái. Hơn nữa lại thêm quan hệ “mẹ chồng con dâu” không êm đẹp lắm lại càng quái dị hơn.

Phó Ngôn Chân tiếp lời, “Nếu mẹ nghĩ như vậy thì bọn con cũng chịu.”

“Cái gì mà bảo mẹ nghĩ thế? Chẳng lẽ không đúng à?”

“Mẹ đến nhà con làm gì?” Phó Ngôn Chân không muốn đôi co với bà.

“Hai anh chị không về thăm tôi thì tôi chỉ đành lết cái thân già đến thôi.” Ngôn Tri Ngọc liếc Tăng Như Sơ, “Từ lúc cưới đến giờ anh chị đã về nhà được mấy lần?”

Tăng Như Sơ im lặng không dám đáp, cô cũng không thể nói là Phó Ngôn Chân không cho cô đi. Vả lại bản thân cô cũng không muốn đến nhà mẹ chồng lắm. Trong suy nghĩ của cô, “nhà” phải là một nơi mang lại cảm giác ấm áp thư thái. Nhưng nhà mẹ Phó Ngôn Chân luôn có một cảm giác bí bách khó thở.

Cô mới đến đó ba, bốn lần thì lần nào cũng là Phó Ngôn Chân cãi nhau với bố mẹ, hoặc không thì là bố mẹ anh gây gổ với nhau. Không thể nào nhận ra họ là một đôi vợ chồng bởi lời nói và biểu cảm của họ giống với kẻ thù của nhau hơn. Cảnh tượng ấy khiến người khác khó mà nán lại lâu.

Phó Ngôn Chân chẳng nể nang đốp lại, “Về để cãi nhau à?”

“…”

Thấy Tăng Như Sơ vẫn đang đứng trong phòng khách, Phó Ngôn Chân bèn bảo cô lên tầng nghỉ ngơi. Anh không muốn để cô cuốn vào những chuyện phức tạp của nhà mình, nhìn dáng vẻ này của Ngôn Tri Ngọc là anh biết mình không thể nói được lời gì tử tế.

Đợi đến khi Tăng Như Sơ lên hẳn trên tầng, Ngôn Tri Ngọc mới lạnh lùng nói, “Bảo bọc che chở cho nó như vậy không sợ sau này nó trèo lên đầu à?”

“Nếu cô ấy muốn trèo thì con sẽ quỳ xuống cho cô ấy trèo.” Phó Ngôn Chân nhếch miệng.

“…”

Anh còn thản nhiên nói thêm một câu khiến bà ta giận sôi máu, “Vì con đứng thì cô ấy không trèo được.”

“…”

Phó Ngôn Chân quá mệt mỏi với kiểu nói chuyện ăn miếng trả miếng thế này.

“Rốt cuộc mẹ đến đây làm gì?”

“Không có việc gì thì không thể đến à?”

“Vậy mẹ nhìn xem, mẹ đừng làm nhà cửa loạn hết cả lên nữa được không?”

“Mẹ làm thế bao giờ?”

“Trước khi mẹ đến thì nhà con vẫn rất yên bình.”

“…”

Ngôn Tri Ngọc giận dữ quay gót đi thẳng ra ngoài. Nhưng chỉ một lát sau tài xế của bà lại bước vào, trên tay mang theo rất nhiều hộp quà đẹp đẽ. Chúng đều là những thực phẩm bổ sung đắt tiền dành cho bà bầu.

Hôm nay Ngôn Tri Ngọc đến là để đưa những thứ này nhưng vừa vào cửa chẳng hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như thế. Bà không hề muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ như vậy.

Một tuần sau, Tăng Như Sơ bảo Phó Ngôn Chân đưa cô đến gặp mẹ anh. Phó Ngôn Chân không thể ngăn cản đành phải lái xe đưa cô đi. Ngôn Tri Ngọc rất ngạc nhiên khi thấy hai người. Cả căn nhà rộng lớn này chỉ có bà và một người giúp việc. Thoạt nhìn vô cùng quạnh quẽ buồn bã. Tăng Như Sơ chợt thấy Ngôn Tri Ngọc cũng hơi đáng thương nhưng cô nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ này, mặc dù đến thăm bà để cảm ơn nhưng cô không có ý định đưa bà về sống cùng. Nếu phải dành thời gian suốt cả ngày với Ngôn Tri Ngọc thì quả là một chuyện vô cùng mệt mỏi.

Vậy nhưng bữa cơm lại khá êm ấm hòa thuận. Đây là một bữa cơm bình thường dễ chịu nhất mà Phó Ngôn Chân từng có ở đây trong mười năm qua. Đồ ăn trên bàn đều là những món Tăng Như Sơ thích ăn, cũng là những món mà Ngôn Tri Ngọc dặn người giúp việc nấu. Dĩ nhiên bà biết việc này là do Phó Ngôn Chân đã từng kể về sở thích của Tăng Như Sơ. Ngôn Tri Ngọc hiểu con trai mình cưng chiều vợ nó như bảo bối, bà còn có thể làm được gì. Vả lại vợ nó còn đang mang thai cháu mình thì không có lý do gì phải đối xử khắc nghiệt với cô ta.



Thời gian sau Ngôn Tri Ngọc không thường đến nhà con trai nữa mà chỉ nhờ người đưa đồ đến đó. Ngôn Tri Ngọc chọn toàn đồ đắt tiền, không chỉ mua một đống đồ thực phẩm bổ sung chất dinh dưỡng cho Tăng Như Sơ mà còn mua cho cô rất nhiều quần áo phù hợp với bà bầu. Bà cũng chọn lựa rất cẩn thận, chỉ mua những đồ có chất liệu mềm mại và họa tiết nhẹ nhàng

Mối quan hệ với mẹ chồng ngày càng trở nên hòa hợp hơn làm tâm trạng Tăng Như Sơ cũng tốt hơn. Nhưng vẫn không thể chịu nổi phản ứng si nh lý, lúc cô ốm nghén thì ăn cái gì cũng nôn ra. Thấy cô như vậy Phó Ngôn Chân cũng chẳng thiết tha ăn uống.

Hôm ấy Ngôn Tri Ngọc đột nhiên đến mà không báo trước, Phó Ngôn Chân đang ở công ty giải quyết việc gấp. Tăng Như Sơ có đôi chút lúng túng khi ở riêng với Ngôn Tri Ngọc, may thay bà không nói gì nhiều mà chỉ đến để đưa cho cô mấy hộp thuốc.

Thấy Tăng Như Sơ có vài hành động không thích hợp cho bà bầu, là người đã có kinh nghiệm nên Ngôn Tri Ngọc không khỏi nhắc nhở, “Nếu giờ không chịu để ý thì khổ về sau đấy.”

Tăng Như Sơ ngơ ngác nhìn bà. Nhìn nét mặt của cô Ngôn Tri Ngọc bổ sung thêm, “Dĩ nhiên cơ thể của cô, cô muốn làm gì thì làm, tôi chỉ nói vậy thôi.”

Tăng Như Sơ ngẫm nghĩ lời bà, biết bà quan tâm mình chứ không phải cố tình bới móc chê bai nên nhẹ nhàng nói “Con cảm ơn ạ.”

Ngọc Tri Ngọc không nghĩ cô sẽ cảm ơn mình nên thoáng bất ngờ rồi chỉ ừ.

Sau khi uống thuốc mà Ngôn Tri Ngọc cho thì tình trạng ốm nghén giảm bớt hẳn.

Cái ngày vừa đau khổ lo lắng rồi lại vui sướng mong chờ cuối cùng đã đến.

Phó Ngôn Chân có cảm giác như mình đã đợi ngoài cửa phòng sinh gần một thế kỷ, mãi rồi cánh cửa cũng được mở ra. Tiếng khóc của đứa bé trở nên rõ ràng hơn hẳn.

“Chúc mừng gia đình, là công chúa nhé.” Bác sĩ ra ngoài thông báo với anh.