- Gì? Nhỏ thế à? Nhỏ hơn cả em gái tạo. Mà sao lão đại thú tính quá mày? Chị dâu còn nhỏ như thế cũng không tha.
- Guồng “trâu già gặm cỏ non mày” không biết hả? Chị dâu vừa qua sinh nhật 18 tuổi cái bị ổng dứt liền.
- Ổng cơ hội quá mày.
- Ổng cơ hội thứ hai thì không ai dám giành Chủ Nhật.
Hắt xì!
Uông Tử Thần nhảy mũi một cái, hình như là ai đó đang nhắc hắn.
Chắc là mèo con bé bỏng đang chửi rủa hắn đây mà. Dù cô có cãi bướng đến đâu thì cô vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời hắn thôi. Bởi vì hắn biết cô sợ hãi nhất điều gì.
Uông Tử Thần ngồi ngạo nghễ trên ghế, cúc áo tùy tiện mở để lộ tấm ngực trần rắn chắc, bàn tay mân mê ly rượu đỏ trên tay, trên bàn là một mớ văn kiện cần đàm phán. Sáng nay hắn đã có một trận cãi vã kịch liệt với Thống Đốc Đàm Viễn về chuyến công tác bên Đông Á. Theo như cuộc đàm phán, hắn sẽ phải rời đi trong vòng ba ngày nhưng hắn không đồng ý. Bởi vì hắn sợ cô sẽ nhân lúc hắn không có mặt ở đây mà lần nữa bỏ trốn.
Ai mà biết trong cái đầu của cô nhóc đó có chứa âm mưu gì chứ?
Chỉ là một con nhóc mà khiến hắn khốn đốn như vậy. Dám ngang nhiên cãi tay đôi với Thống Đốc, chắc chắn chỉ có duy nhất một mình hắn có lá gan đó.
Hắn không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ cô bỏ trốn khỏi hắn.
Không có Đàm Hiên, khối lượng công việc gánh trên vai của hắn gấp đôi. Hôm qua nghe tin cô sắp gả qua làm mẹ kế của hắn, hắn vội vã bỏ lại đóng công việc mà chạy đi cướp dâu. Kết quả, bây giờ những việc còn dang dở còn rất nhiều.
Cho nên dù hôm nay dù muốn ôm ấp cô ngủ thêm một chút nữa, hắn vẫn đi đến quân doanh. Nhưng đến quân doanh rrồi hắn lại cảm thấy quá nhàm chán với mớ công việc đày đầu, không bằng ở nhà ôm cô trong lòng.
Cho nên hắn mới ép buộc cô đến quân doanh, nhìn thấy cô, hắn có thể lại chút sức lực mà làm việc.
Hắn trầm ngâm vài giây, cánh môi bạc khẽ liếc nhìn sang hướng của Triệu Sơn.
- Triệu Sơn, cậu nói xem tôi có đẹp trai hay không?
- Vâng, Tư Lệnh rất đẹp. Nhiều cô gái vẫn thầm khao khát gả cho Ngà
- Vậy sao cô ấy lại không muốn? Chẳng phải lúc trước vì chấm nhan sắc này của tôi nên cô ấy mới lựa chọn lên vào phòng tôi cưỡng gian sao?
- Tại sao Ngài lại không nghĩ đến trường hợp đêm đó cô ấy thực sự chỉ là bất đắc dĩ chứ?
Nghe Triệu Sơn nói, trong đáy mắt của Uông Tử Thần có chút không vui, hắn phun ra mấy lời.
- Cho người kêu Phương Ly Nhi đến đây cho tôi!
Uông Tử Thần nhắm nghiền mắt, chìm vào dòng suy nghĩ của bản thân. Trước đây, Uông Tử Thần chẳng ham muốn dục vọng là bao nhiêu, không có nó hắn vẫn có thể sống tốt. Nhưng mà kể từ khi Bạch Ly xuất hiện đã làm đảo lộn tất cả mọi thứ trong cuộc sống của hắn.
Hắn ham muốn cô không ngừng, cô lại như con thỏ nhỏ không ngừng chạy trốn khỏi bàn tay hắn. Cho dù biết rằng sẽ không trốn thoát nhưng vẫn ra sức phản kháng. Thật là ngoan cường.
Cô bảo cô hận Phương Ly Nhi thấu xương nhưng chẳng phải bọn họ đều là tiểu thư Sở gia sao? Cô còn phải biết ơn nhà họ Sở đã cưu mang cô đó. Vậy mà lại oán hận đến mức muốn rạch mặt cô ta ra.
Là oán hận gì mà nặng nề như vậy? Là điều gì khiến một con thỏ tưởng chừng như vô hại như cô lại muốn một người con gái của cha mẹ nuôi phải chết?
Phải chăng tất cả những lời đồn thổi về cô đều là thật, cô thật sự là loại phụ nữ độc ác không từ thủ đoạn hãm hại tiểu thư thật sự, để bản thân có thể đường đường chính chính mà làm tiểu thư của Sở gia.
Người con gái hắn yêu thương thật sự không hề đơn giản như những gì hắn nghĩ.
Loại suy nghĩ đó khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an. Lý trí hắn mách bảo hắn phải tránh xa người con gái ấy ra nhưng trái tim lại muốn ôm cô vào lòng.
- À, thì ra dạo này Tư Lệnh đang chơi kiểu cosplay “Tình yêu thú tính kiểu giam cầm” hả mày?
- Chắc là vậy rồi, huy động hai anh em mình chỉ để canh giữ một cô bé.
- Lần trước, sĩ quan Hà để cô ta trốn thoát nên bị đưa đi Châu Phi cải tạo rồi đó mày. Cô mà canh chừng cho kỹ đi, tạo không muốn qua đó làm bạn với khỉ Châu Phi đâu.
- Phụ nữ quả nhiên là một loài sinh vật nguy hiểm. Mày coi chừng chết vì gái là cái chết tê tái đó, cẩn thận vào.
Bạch Ly mệt mỏi chờ nấu xong bữa trưa đưa đến cho Uông Tử Thần. Cô soạn sửa lại một chút rồi trang điểm lại cho thật rạng rỡ, mấy dấu hôn cũng được cô dùng kem che khuyết điểm che đi. Bên dưới được bôi thuốc nên cũng đỡ đi rất nhiều nên cô định sẽ đi luôn cho chiều lòng hắn. Dù sao thì nếu không đi không biết chừng hắn sẽ làm ra thêm nhiều chuyện điên khùng hơn nữa. Mà là phúc cũng không phải là họa, là họa thì khó lòng mà tránh khỏi.
Cô vừa mở cửa định đi ra ngoài liền nhìn thấy hai người đàn ông đứng trước cửa, hình như là đang canh chừng cô. Có vẻ như sau chuyện hôm trước, Uông Tử Thần cảnh giác hơn mà cho hẳn người theo dõi cô 24/24.
- Chị dâu muốn đi đâu, tụi em đưa chị đi.
Bạch Ly khó chịu trước sự theo dõi này, đi đâu cũng bị giám sát từng nhất cử nhất động bản thân làm.
- Tư Lệnh các người bảo tôi mang cơm trưa đến quân doanh cho anh ta. ác người không có ý kiến gì chứ?
- Dĩ nhiên là không có ý kiến gì rồi. Chị muốn đi đến quân doanh thì để tụi em đưa chị đi. Dù sao thì đường đi tụi em cũng rất rõ.
- Được rồi.
Phương Ly Nhi nghe thấy Uông Tử Thần cho gọi mình thì trong lòng vô cùng vui sướng. Cô ta nghĩ cuối cùng thì Uông Tử Thần cũng chịu để ý đến cô ra rồi. Dù sao thì cô ta cũng có điểm nào thua kém Bạch Ly chứ, vả lại kỹ năng làm tình của cô ta cũng rất giỏi. Nếu không cũng đã không khiến Thẩm Trạch mê muội đến như vậy. Không thèm đoái hoài gì đến vị hôn thê mà si mê cô ta như điếu đổ. Cô ta bảo gì cũng nghe, nói gì cũng năm rắp nghe theo.
Phương Ly Nhi theo Triệu Sơn đi vào trong phòng, theo khẩu hiệu của Uông Tử Thần mà lui ra ngoài đóng kín cửa lại.
Hôm nay Phương Ly Nhi mặc một chiếc váy khoét sâu nửa ngực, trang điểm khá đậm, trái ngược với vẻ thanh thuần thường ngày.
Cô ta e thẹn nhìn anh, vén gọi mái tóc mai ra phía sau, đôi môi nở ra một nụ cười xinh đẹp lấy lòng đàn ông.
- Uông thiếu, ngài gọi em đến đây sao?
- Không lẽ định để tôi đích thân đến tìm cô.
- Ngài gọi em đích thân đến hầu rượu sao?
Cô ta rón rén đi đến rót rượu cho hắn. Uông Tử Thần cong môi mỉm cười tỏ ý hài lòng. Hắn nâng ly uống cạn ly rượu trong tay, tỏ vẻ vô cùng thích thú.
Khuôn mặt đẹp trai như tượng tạc, đôi môi mỏng hơi hồng phớt dính chút rượu đỏ làm Phương Ly Nhi say đắm. Nếu như có thể được được người đàn ông này nhắm trúng, quyền lực và địa vị không ai có thể sánh bằng. Bạch Ly đúng là một con nhỏ ngu ngốc khi bỏ qua một miếng mồi béo bở như vậy để chọn một ông già. Đọc 𝘵hêm nhiề𝗎 𝘵r𝗎yện ở [ 𝐓rUm𝐓r𝗎yệ n.ⅴn ]
- Uông Tử Thần tôi chỉ thích những người phụ nữ khôn ngoan thôi. Chẳng như ai kia.
Ai kia trong câu nói này của hắn dường như ý tứ rất sâu xa. Hai bàn tay Phương Ly Nhi đan chặt vào nhau, ý cười nở rộ trên khuôn mặt.
- Em sẽ ngoan ngoãn phục vụ cho Uông thiếu mà.
- Tôi không chỉ muốn phục vụ hầu rượu thôi đâu. Tôi còn muốn được phục vụ trên giường nữa, cô hiểu ý của tôi chứ?
Ánh mắt Uông Tử Thần nhìn cô ta đầy sâu xa, khóe môi cong nhẹ.
Bạch Ly đem cơm đi vào đến giữa đường thì bị một sĩ quan chặn lại.
- Uông Tư Lệnh các anh, anh ta có ở trong đó không?
- Tư Lệnh đang có khách, cô Phương Ly Nhi vừa mới đến.
Phương Ly Nhi? Tại sao cô ta
- Là cô ta chủ động tìm đến hay là…
- Là Uông Tư Lệnh đích thân gọi cô ấy đến hầu hạ. Còn căn dặn không có lệnh của ngài ấy không cho phép chúng tôi vào làm phiền. Chắc chắn là chơi trò người lớn với nhau rồi.
Chẳng phải hắn ta nói không thích cô ta sao? Sao lại ở sau lưng cô lén lút sai người gọi cô ta đến đây?
Chắc hẳn là anh ta chán sống rồi.
- Hừ Hừ, Uông Tử Thần, anh được lắm! Cái đồ khốn nạn ăn bà rồi lại còn dám đi tòm tem với gái sau lưng bà à, để xem bà đây có “thiến” hắn không?
- Ủa mà cô lại vậy? Sao lại dám cả gan gọi thẳng tên Tư Lệnh ra như vậy?
- Tôi hả? Tôi không là ai cả, chỉ là… vợ của cái thằng cha Tư Lệnh mất nết mẫy người thôi.
Thôi xong đời rồi, Tư Lệnh lẫn này tiêu là cái chắc!