Uông Xưởng Công

Chương 179: Điểm yếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Từng người từng người một, bao gồm cả cha bọn họ! Diệp An Thể nheo mắt, trầm giọng nói: “Nhị ca, để không phải người hiền lành đơn giản như trong tưởng tượng của huynh.

Trước đây...

chẳng qua vì để không muốn tranh giành mà thôi.” Điểm yếu của cả cha và các vị trưởng lão ông đều biết, thế nhưng lại lựa chọn nhắm mắt làm ngơ vì mang thân phận con cháu nhà họ Diệp.

Im lặng hồi lâu, ông ngẩng đầu lên nhìn thẳng Diệp An Cố: “Nhị ca, nếu cha không cho đệ ra khỏi tộc thì đệ nhất định sẽ bẩm những việc này lên Ngự Sử Đài!” Sắc mặt Diệp An Cố xáo động, cảm xúc đan xen giữa kinh ngạc, đau lòng và một chút bất đắc dĩ.

Cũng nhờ đó mà nàng hiểu3được tầm quan trọng của dòng họ với con cháu trong nhà.

Nếu như gia tộc không còn, toàn bộ con cháu Cổ gia nhất định sẽ làm liều, gây thêm không ít rắc rối cho nàng và Thái Ninh Đế.

Vì để dòng họ Cổ tiếp tục duy trì kéo dài nàng đã tốn không ít công sức, mà hiện giờ cha nàng vì nàng mà lựa chọn rời khỏi gia tộc? Tự mình xin rời khỏi tộc, không chỉ có từ bỏ mỗi họ tên, mà còn bỏ đi cả cuộc đời.

Sau này sẽ không có sự che chở, giúp đỡ của gia tộc nữa, bị người đời chê trách, ghét bỏ, người vứt bỏ cả dòng họ của mình thì sao có thể là một người đáng nhận được sự tôn trọng quý mến tín phục được? Diệp Tuy2nghiêng người tựa đầu vào vai Đào thị, nén nỗi lòng chua xót xuống, nói: “Mẹ, là con gái bất hiếu, đã gây phiền phức cho cha mẹ.” Gả cho Uông đốc chủ là tâm nguyện của nàng, là cách mà nàng cho là thích hợp nhất để giải quyết tình thế nguy cấp hiện giờ của nhà họ Diệp.

Nhưng nàng không nghĩ rằng việc này lại đẩy cha mẹ nàng vào một cục diện bế tắc khác, một cục diện có thể sẽ đánh mất cả cuộc đời.

Kiếp trước tuy nàng không con không cái, nhưng Thái Ninh Để không khác gì con trai nàng.

Người làm cha làm mẹ và con cái suy nghĩ kể sách lâu dài, chỉ là, điều nàng cầu mong lại là yên ổn lâu dài.

Nàng sống lại không phải để quay về làm2một cô nương khuế các chờ cha mẹ bao bọc bảo vệ, cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi, không để cha mẹ phải buồn đau.

Nàng sẽ nghe theo trái tim mình, đi con đường do mình lựa chọn.

Nghĩ thế, Diệp Tuy rời khỏi lòng Đào thị, mắt phượng ngước lên, ánh mắt cương quyết chưa từng thấy: “Mẹ, chúng ta là Tam phòng nhà họ Diệp, điều này không thể thay đổi.

Hồi lâu sau, ông thở dài.

Một nơi khác trong viện Ánh Tú, Diệp Tuy cũng vừa được nghe dự định của cha mình, trong lòng nàng hiện tại khá ngổn ngang.

Khi Uông đốc chủ đến nhà cầu thân, cha nàng đã từ chối thẳng thừng, bây giờ lại cương quyết muốn xin ra khỏi tộc...

Tất cả đều là vì nàng, vì cự tuyệt lời cầu9thân của Uông đốc chủ.

Kiếp trước, nàng không diệt tận gốc nhà họ Cổ, tuy loại bỏ chi chính nhưng vẫn để lại chị thứ.

Người làm cha làm mẹ và con cái suy nghĩ kể sách lâu dài, chỉ là, điều nàng cầu mong lại là yên ổn lâu dài.

Nàng sống lại không phải để quay về làm một cô nương khuế các chờ cha mẹ bao bọc bảo vệ, cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi, không để cha mẹ phải buồn đau.

Nàng sẽ nghe theo trái tim mình, đi con đường do mình lựa chọn.

Nghĩ thế, Diệp Tuy rời khỏi lòng Đào thị, mắt phượng ngước lên, ánh mắt cương quyết chưa từng thấy: “Mẹ, chúng ta là Tam phòng nhà họ Diệp, điều này không thể thay đổi.

Vì sao...

chúng ta phải tự xin ra khỏi4dòng họ?” Từ bỏ nhà họ Diệp chẳng có gì đáng tiếc, nhưng dứt khoát không phải lúc này.

Cho dù muốn từ bỏ cũng phải là đám người Diệp Cư Tiêu và Chu thị làm việc đó.

“Bao năm qua, Tam phòng nhà ta luôn chịu sự ghẻ lạnh, đâu có gì đáng níu kéo ở đây.

Nhưng cha con chưa làm vậy chính là vì mẹ, vì các con!” “Con gái cảm động và ghi nhớ sự bảo vệ che chở của cha mẹ.

Nhưng chuyện này, con thấy cha mẹ đã làm sai rồi.” Diệp Tuy nói liền mạch, ý tứ nặng nề.

Đào thị ngẩn người, cảm thấy con gái mình thật xa lạ.

Lời lẽ này là do cô con gái mà họ nâng niu trước giờ nói ra sao? Họ đã làm sai sao? Một lòng muốn bảo vệ con gái, nhưng lại không nhận ra, nàng đã tự lựa chọn đường đi cho bản thân mình rồi, có mục tiêu rõ ràng, từng bước vững vàng, vĩnh viễn không chùn chân.

Diệp Tuy lại ngả đầu lên vai Đào thị, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt nàng đã bình tĩnh: “Mẹ, nhà họ Diệp quả thực không có gì đáng lưu luyến, nhưng việc tự mình xin ra khỏi tộc sẽ là vết nhơ cả đời của cha con.

Cha mẹ suy nghĩ cho con gái, chẳng lẽ con gái thì không như vậy sao?” Dứt lời, nàng liền đứng dậy, khom mình với Đào thị: “Mẹ, nghe nói cha con đang ở thư phòng, con đi thỉnh an cha đây ạ.” Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn lẳng lặng chờ đợi sự việc phát triển, cuối cùng bây giờ cũng có thể đi gặp cha nàng rồi.