Uông Xưởng Công

Chương 184: Hận tới chết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Nếu Ngũ cô nương muốn vào Phật đường thì nên đi tìm Tam phu nhân.” Tuy Nhị phu nhân và Tam phu nhân cùng nhau quản lý việc nhà, nhưng Nhị phu nhân mới từ Tùng Dương quay về, đa phần chưa thông thạo nên Tam phu nhân vẫn có tiếng nói hơn cả.

Vả lại, Tam phòng kết thông gia với Đốc chủ đại nhân của Đề Xưởng, ngay cả những bà già thô kệch này cũng hiểu rằng: Nhà họ Diệp đã thay đổi thứ vị rồi! Ngũ cô nương không biết lí lẽ, còn tưởng vẫn giống như trước đây sao? Ôi chao, sao mà lại ngây thơ đến vậy! Trước giờ Diệp Thân chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục thế này.

Mụ đàn bà đê tiện vào thị, ức hiếp người ta quá đáng! “Các ngươi...” Diệp Thân chưa nói3thành câu thì bị nha hoàn thân cận Ngô Chi khẽ kéo áo ngăn lại.

Vẻ mặt Ngô Chị sợ sệt, nàng ta len lét nói: “Cô nương, chúng ta tạm thời về viện đã.

Đôi chủ tớ này còn chưa biết rằng, việc không được vào Phật đường mới là mở đầu mà thôi, những chuyện không thuận lợi về sau vẫn còn nhiều lắm.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Vĩnh Chiêu Để đều để tâm tới hôn sự của Uông Ấn.

Để vương trong điện Tử Thần cười ha ha” hai tiếng, cực kì vui vẻ với kết quả nhà họ Diệp nhận lời kết thông gia.

“Hoàng thượng, Đốc chủ đại nhân đã đạt được ý nguyện, đủ thấy thời gian sẽ trả lời tất cả, nô tài quả thực ngưỡng mộ phúc phần này.” Nội thị Phòng Bảo nheo mắt2nhìn sắc mặt của Vĩnh Chiêu Đế, ngượng nghịu pha trò.

Vĩnh Chiểu Đế liếc nhìn y, cười mà không nói gì.

Uông Ấn quyết làm gì thì nhất định đã nắm chắc mười phần.

Sự tình kéo dài thêm mấy ngày, vốn không phải do Uông Ấn hết cách với nhà họ Diệp, mà là hắn cố ý mặc kệ mà thôi.

Phòng Bảo có học mấy đời cũng không có được phúc phần này đâu.

Tại một hoa trạch nào đó ở Kinh Triệu, Cố Chương giận dữ hất ống tay áo, mấy chén trà bạch ngọc quý giá bị ném xuống dưới đất, hắn lạnh lùng nhìn thuộc hạ: “Nhà họ Diệp quả thật đã đồng ý?” Thuộc hạ nhìn theo những chén bạch ngọc vỡ nát trên đất, nơm nớp lo sợ trả lời: “Vâng, công tử, nhà họ Diệp đã đồng ý2rồi ạ.” Tên thuộc hạ cúi thấp đầu, môi run run, không dám nói thêm gì nữa.

Ngay cả các vị cao niên trong gia tộc nhà họ Cổ cũng lựa chọn tạm thời tránh mũi nhọn của Uông Ấn, chuyện nhà họ Diệp đồng ý vốn đã nằm trong dự liệu.

Có chuyện gì thì trước tiên có thể đi xin Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân chỉ bảo ạ.” Ngô Chi không dám nói thật là Đại phòng đã mất vị thế rồi.

E rằng hiện giờ trong phủ, chỉ có lão thái gia là còn nhớ đến Đại phòng.

Thế nhưng lão thái gia bề bộn việc công, sao có thể rảnh rỗi quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này? Lão gia thì lại đang ở đạo Giang Nam, Tĩnh Châu, người mà cô nương có thể dựa vào giờ đây9chỉ còn anh trai ruột và chị dâu cả của mình.

Phận nha hoàn như Ngô Chi hiểu rõ phải khôn khéo thế nào.

Hiện tại, thể không bằng người ta, đương nhiên đành cúi đầu nghe theo, nàng ta lo Diệp Thân kiêu ngạo mà rước lấy mầm họa.

Sự tình kéo dài thêm mấy ngày, vốn không phải do Uông Ấn hết cách với nhà họ Diệp, mà là hắn cố ý mặc kệ mà thôi.

Phòng Bảo có học mấy đời cũng không có được phúc phần này đâu.

Tại một hoa trạch nào đó ở Kinh Triệu, Cố Chương giận dữ hất ống tay áo, mấy chén trà bạch ngọc quý giá bị ném xuống dưới đất, hắn lạnh lùng nhìn thuộc hạ: “Nhà họ Diệp quả thật đã đồng ý?” Thuộc hạ nhìn theo những chén bạch ngọc vỡ nát trên đất, nơm4nớp lo sợ trả lời: “Vâng, công tử, nhà họ Diệp đã đồng ý rồi ạ.” Tên thuộc hạ cúi thấp đầu, môi run run, không dám nói thêm gì nữa.

Ngay cả các vị cao niên trong gia tộc nhà họ Cổ cũng lựa chọn tạm thời tránh mũi nhọn của Uông Ấn, chuyện nhà họ Diệp đồng ý vốn đã nằm trong dự liệu.

Tại sao công tử lại tức giận như vậy chứ? Cổ Chương cười nhạt một tiếng, mỉa mai nói: “Diệp An Thể vậy mà bằng lòng gả con gái mình cho một tên hoạn quan! Đàng hoàng, nhân nghĩa cái gì, đều là giả hết! Còn không phải vì quyền thế của Uông Ấn sao?” Đám thuộc hạ câm như hến, chỉ bấm bụng nghe công tử trút giận, tuyệt nhiên không dám cất tiếng.

Tên phụ tá có bộ râu dê đang dựa vào cửa bỗng cất lời: “Đại công tử, chính xác thì Uông Ấn này không hẳn là thái giám.

Nghe nói hắn không thể làm chuyện phòng theo nên mới trở thành hoạn quan đấy.” Người này họ Mục, tên Viễn Đạo, là phụ tá luôn đi theo bên cạnh trưởng tộc Cố Sùng của nhà họ Cố, hai ngày trước mới đến Kinh Triệu, nhận lệnh Cổ sùng đến giúp đỡ Đại công tử Cố Chương.

Người mà Cố Sùng tin tưởng và trọng dụng, Cổ Chương đương nhiên không dám tỏ thái độ, liền cười nói: “Hóa ra là vậy, vẫn là Mục tiên sinh nắm bắt tin tức nhanh nhạy.” Tuy nhiên trong mắt Cổ Chương vẫn đầy vẻ chế nhạo, khinh thường.

Không thể làm “chuyện phòng the”, có khác gì với bị thiến? Hoạn quan, chẳng qua chỉ là đổi cách gọi dễ nghe hơn mà thôi.