Uông Xưởng Công

Chương 192: Đào thị tàn nhẫn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Chu thị vô cùng căm phẫn, vươn tay ra trước như thể muốn xé nát vào thị và kêu lên: “Chắc chắn là ngươi, chắc chắn là ngươi! Ngươi độc ác như vậy, trăm phương ngàn kế không phải là muốn chà đạp Thân nhi của ta sao?” Nụ cười của Đào thị lạnh đi, mặt mày dần dần đanh lại: “Độc ác? Làm sao ta có thể so với Đại tẩu được? Đại tẩu yên tâm, ta không giống tẩu, cho dù ta có độc ác hơn nữa cũng sẽ không phá hỏng chuyện cưới xin của Thân tỷ nhi, chắc chắn sẽ để con bé bình an gả đến phủ Lâm Xuyên Hầu...” Đào thị ghé sát vào Chu thị, lạnh lùng nói tiếp: “Còn đưa thêm mấy nha hoàn xinh đẹp theo hầu Thân tỷ nhi để củng cố sự sủng ái, cũng tiện cho Đại tẩu thấy3rõ, Thân tỷ nhi đã được gả cho gia đình tốt đến thế nào!”

Chu thị run rẩy vươn ngón tay chỉ vào Đào thi, tức muốn ngất.

Nhưng ngay sau đó, bà ta lại nở nụ cười kỳ dị, hổn hển nói: “Thân nhi của ta đương nhiên là đã được gả cho một gia đình tốt.

Cho dù Hầu phủ không tốt đi nữa, thì Thân nhi của ta cũng đàng hoàng lấy chồng sinh con.

Còn con gái ngươi lại...

gả...

cho một hoạn quan...

ha ha, một hoạn quan không thể làm chuyện vợ chồng"! Đào thị, ngươi...

ngươi muốn khóc cũng không có chỗ để khóc đâu...ha...ha...” Đào thị cũng cười, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, gương mặt hiền lành trước kia, hiện giờ trông còn tàn nhẫn hơn cả Chu thị: “Hoạn quan thì sao? Tuy nhi của ta dù lấy một hoạn quan cũng vẫn có thể lấn áp2Thân tỷ nhi.

Chẳng lẽ phủ Lâm Xuyên Hậu dám đối nghịch với Uông độc chủ sao? Nếu làm Tuy nhi không vui, thì dù Thân tỷ nhi có gả đi rồi vẫn có thể bị trả về, Đại tẩu có tin không?” Bà vừa cười mỉm vừa nhìn Chu thị, rồi kết luận: “Đại tẩu yên tâm, Thân tỷ nhi sẽ nhanh chóng giống như tẩu, nếm hết mùi vị kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay!” “Đào thị! Ngươi...

ngươi thật ác độc! Ta sẽ không tha cho ngươi.” Chu thị chỉ có thể siết hai tay thành nắm đấm, kêu gào thê lương.

Nhưng bà ta lại không biết ngay cả giọng mình cũng không thể nói to, nên những tiếng kêu gào này nghe rất đỗi buồn cười.

Đào thị đứng thẳng người lên, nhìn Chu thị từ trên cao xuống, lạnh giọng: “Ta muốn đến nói2với tẩu, tẩu cứ ở trong Phật đường này cả đời đi.

Chỉ cần Tuy nhi còn ở phủ nhà họ Uông ngày nào, thì tẩu tuyệt đối không ra khỏi đây được đâu! Bất luận là ngày con gái tái xuất giá, ngày thứ ba về lại mặt, hay là cháu ngoại đủ trăm ngày, ta cũng sẽ không cho tấu nhìn thấy con bé!” Ánh mắt vào thị sắc lạnh như dao, tựa như đang cứa từng nhát vào Chu thị: “Đúng rồi, còn cả đứa con trai tẩu yêu thương nhất.

Tẩu yên tâm, Tam đệ muội sẽ cẩn thận chọn cho nó một đám, mới không uổng cho sự ưu ái Đại tẩu dành cho Tam phòng bao năm qua.” Chu thị trợn trừng mắt, không chống đỡ được nữa, ngã xuống giường, nhìn chằm chằm vào thị.

Đào thị lấy quạt tròn che mặt, cười nói: “Đại tẩu9nhìn ta như vậy, thật đáng sợ! Có điều, tẩu yên tâm, quyền quản việc nhà đã vào tay ta thì ta sẽ không giao ra đâu.

Ta nhất định sẽ học tập tẩu, quản lý nhà họ Diệp cho tốt.

Tẩu cứ chờ xem nhé!” Giọng điệu bà trở nên cay độc: “Đại tẩu, đây là những gì tẩu nợ ta, bây giờ để cho con cái tẩu gánh lấy! Con gái ta phải chịu đau thương thế nào, thì ta đảm bảo con cái tẩu sẽ nhận quả báo tương ứng!” Dứt lời, bà hừ giọng, không buồn liếc Chu thị thêm cái nào nữa mà phất tay áo xoay người rời đi.

Chu thị không chết dễ dàng như vậy đâu, bà muốn Chu thị sống thật lâu, để cho Chu thị chống mắt xem nhà họ Diệp cuối cùng sẽ như thế nào.

Đào thị lấy quạt tròn che mặt, cười4nói: “Đại tẩu nhìn ta như vậy, thật đáng sợ! Có điều, tẩu yên tâm, quyền quản việc nhà đã vào tay ta thì ta sẽ không giao ra đâu.

Ta nhất định sẽ học tập tẩu, quản lý nhà họ Diệp cho tốt.

Tẩu cứ chờ xem nhé!” Giọng điệu bà trở nên cay độc: “Đại tẩu, đây là những gì tẩu nợ ta, bây giờ để cho con cái tẩu gánh lấy! Con gái ta phải chịu đau thương thế nào, thì ta đảm bảo con cái tẩu sẽ nhận quả báo tương ứng!” Dứt lời, bà hừ giọng, không buồn liếc Chu thị thêm cái nào nữa mà phất tay áo xoay người rời đi.

Chu thị không chết dễ dàng như vậy đâu, bà muốn Chu thị sống thật lâu, để cho Chu thị chống mắt xem nhà họ Diệp cuối cùng sẽ như thế nào.

Vừa ra khỏi cửa, Đào Thị liền sửng sốt.

Lão phu nhân Kế thị đang đứng ngoài cửa, không biết đã nghe được những gì.

Đào thị khom người, thản nhiên nói: “Diện kiến lão phu nhân, trong phủ có việc vui.

Giờ lành đã đến, con dâu phải đi trước đây ạ.” Kế thị lần tràng hạt, mấp máy môi như muốn nói gì đó, vẻ mặt phảng phất chút tức giận, không còn giống như pho tượng gỗ nữa.

Đào thị coi như không nhìn thấy sắc mặt Kể thị, nhẹ nhàng bước qua rồi bình thản rời đi.

Bà dứt khoát sẽ không giống mẹ chồng mình, mặc cho người ta sỉ nhục con cái của mình đâu.

Sau khi rời khỏi Phật đường, sắc mặt bình thản lạnh lẽo của Đào thị liền thay đổi, đôi mắt đong đầy lệ, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Tuy nhi của bà sắp lấy chồng, sắp gả cho một hoạn quan rồi...

Bất luận bà có kiên cường lạnh lùng trước mặt Chu thị thể nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là để trút giận mà thôi.

Chu thị nói một câu rất đúng, dù phủ Lâm Xuyên Hầu sau này sẽ ra sao thì Diệp Thân cũng là đàng hoàng lấy chồng sinh con.

Nhưng Tuy nhi của bà lại chẳng có cái phúc như vậy.

Trước khi xảy ra chuyện với Uông Ấn, Đào thị đã từng nghĩ đến chuyện cưới xin của con gái vô số lần.

Bà không cầu mong Tuy nhi lấy được người hiển hách chừng nào, cũng không cầu mong chồng của Tuy nhi quyền thể ra sao, chỉ hi vọng về sau con bé có được hạnh phúc giản đơn.

Bây giờ xem ra, hạnh phúc giản đơn cũng xa xỉ biết chừng nào! Bà không biết cuộc sống sau này của Tuy nhi sẽ ra sao.

Nhưng gả cho một hoạn quan thì có thể tốt được ư? Đào thị bỗng chốc dừng bước, lấy khăn lau nước mắt, cố giữ bản thân bình tĩnh lại.

Việc đã đến nước này, trong lòng bà có đau buồn nữa, ngoài mặt bà có khổ sở nữa thì có ích gì? Như thế sẽ chỉ khiển Tuy nhi càng không nỡ lấy chồng thôi.

Bà nhớ đến thời hạn năm năm mà chồng bà đã nói, sau thời hạn ấy, mọi thứ sẽ khác.

Dù có hơi gian nan, nhưng may mắn còn chút hi vọng, chỉ cần kiên nhẫn thôi, con bé sẽ có cơ hội sống bình yên.