Uông Xưởng Công

Chương 211: Phiền muộn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Bấy giờ ở điện Lâm Hoa, nhìn thấy em gái ruột dường như đã trưởng thành sau một đêm, Diệp Tự đỏ hoe cả mắt.

Nàng biết tin hôm nay Diệp Tuy vào cung từ chỗ Cẩu Ấn, vì thế cũng có ý thỉnh cầu cung Khôn Ninh cho mình được gặp em ruột một lần.

Bây giờ thật sự thấy người trước mặt rồi, Diệp Tự cảm thấy trong lòng vô vàn cảm xúc, xúc động không nói thành lời.

Tuy nhi đã lấy Uống đốc chủ, đã búi kiểu tóc của phụ nữ có gia đình...

Lúc rời đi, nàng đưa mắt liếc nhìn điện Ngưng Hoa ở bên cạnh, nói với Cầu An đang khom lưng cung kính tiễn nàng: “Trinh tân nương nương đã ở vị trí này đủ lâu rồi.” Cầu Ân với khuôn mặt thật thà phúc hậu, thuận theo lời nàng, đáp: “Phu3nhân nói phải, đã đủ lâu rồi ạ!” Hai mắt Diệp Tuy sáng lên, biết Cầu Ân hiểu ý mình nên không nói gì thêm nữa mà rời đi luôn.

Thời điểm này của kiếp trước, Trinh tần đã là Lương quý tần rồi.

Cháu gái của Thái thường khanh Tạ Lộc Niên bây giờ cứ ở mãi vị trí Tần thể này, đúng là không hay cho lắm.

Chị gái nàng sắp sinh, chức vị của Trinh tần nên được thăng lên.

Nàng vừa rời khỏi điện Lâm Hoa thì có mấy đề kỵ đến đón, cung kính thưa: “Phu nhân, xưởng công còn phải ở lại trong cung, nên lệnh cho bạn thuộc hạ đưa phu nhân về phủ trước.” Trước khi tiến cung, Uông Ấn cũng đã nói trước chuyện này với nàng, nên Diệp Tuy gật đầu, để đề kỵ hộ tống về phủ họ Uông.

Diệp Tự2cầm tay Diệp Tuy, vuốt ve búi tóc của em gái mình một cách thương tiếc, hồi lâu mới mở miệng: “Tuy nhi, thiệt thòi cho muội rồi.” Vừa nói, Diệp Tự vừa theo bản năng khẽ xoa cái bụng đã nhô cao của mình.

Diệp Tuy lắc đầu, cười nói: “Tỷ tỷ, muội đâu thiệt thòi chứ.

Muội rất ổn, tỷ đừng lo lắng.

Hôm qua muội về phủ thăm mẹ, mẹ nhớ tỷ lắm đấy! Tỷ sắp đến ngày sinh chưa?” Nàng chuyển đề tài sang cái bụng của Diệp Tự, không muốn nhắc lại vấn đề phải chịu ấm ức hay không nữa.

Điều quan trọng nhất bây giờ là cái thai trong bụng chị gái nàng.

Tính cẩn thận ra thì cũng chỉ vài ngày nữa là chị gái nàng sinh con nhỉ? Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lo lắng, vội hỏi thêm: “Tỷ tỷ, công việc2sinh nở đã chuẩn bị hết rồi chứ? Tỷ bố trí xong các cung nữ và ma ma đáng tin chưa? Thái y thăm khám thai cho tỷ vẫn là Khâu thái y ạ?” Nàng không nói với chị mình chuyện Đốc chủ đại nhân nhận lời chiếu cố việc sinh nở của nàng ấy.

Nhờ hắn mà nàng yên tâm phần nào, bởi chị gái trong cung ngoài tầm tay với của nàng.

Diệp Tự nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cười đáp: “Tuy nhi, muội yên tâm, mọi thứ đều đã được chuẩn bị ổn thỏa rồi!” Phụ nữ sinh nở chính là bước qua “quỷ môn quan”, trong hậu cung lại thêm muôn vàn khó khăn.

Diệp Tự sao dám lơ là? Quan trọng hơn là, còn có Uông đốc chủ...

Diệp Tuy ở lại điện Lâm Hoa không lâu, sau khi chắc chắn việc sinh nở đã chuẩn bị9chu toàn, nàng liền cáo từ.

Thời điểm này của kiếp trước, Trinh tần đã là Lương quý tần rồi.

Cháu gái của Thái thường khanh Tạ Lộc Niên bây giờ cứ ở mãi vị trí Tần thể này, đúng là không hay cho lắm.

Chị gái nàng sắp sinh, chức vị của Trinh tần nên được thăng lên.

Nàng vừa rời khỏi điện Lâm Hoa thì có mấy đề kỵ đến đón, cung kính thưa: “Phu nhân, xưởng công còn phải ở lại trong cung, nên lệnh cho bạn thuộc hạ đưa phu nhân về phủ trước.” Trước khi tiến cung, Uông Ấn cũng đã nói trước chuyện này với nàng, nên Diệp Tuy gật đầu, để đề kỵ hộ tống về phủ họ Uông.

Chuyến vào cung lần này rất bình lặng, tuy nhiên vì gặp Vĩnh Chiếu Đế và Vi hoàng hậu, những kí ức kiếp trước lại hiện lên,4khiển trong lòng Diệp Tuy hơi nặng nề.

Vừa nghĩ đến chuyện chị gái mình chết vì băng huyết, nàng không kìm được mà run rẩy trong lòng, mặt mày nhuốm vẻ ưu sầu.

Lúc Uông Ấn về đến phủ đã là giờ Hợi“.

(*) Giờ Hợi: Từ 9h tối đến 11h tối.

Khi để kỵ cởi áo choàng cho hắn, Phong bá tiến lên bẩm: “Chủ nhân, sau khi phu nhân hồi phủ thì không vui, bữa tối về căn bản là không động tới.” Nghe vậy, Uông Ấn hơi dừng động tác, ngay sau đó liền bảo: “Nhìn xem trong phòng còn để đèn không.” Hiện tại hắn cũng ở viện Tư Lai nhưng không sử dụng căn phòng trước đây mà lấy Hạ Nhật Trai mé Đông làm phòng ngủ, ban đêm sẽ nghỉ ở đó.

Tuy bốn phía của chủ nhà họ Uông đều bố trí rất nhiều để kỵ, nhưng hắn sợ cẩn thận mấy cũng có sơ hở, nên sau khi suy tính kĩ càng, quyết định chọn Hạ Nhật Trai vốn cách chỗ của cô gái nhỏ không quá xa.

Phong bá nói nàng thậm chí còn không động đến bữa tối, rõ ràng là vì có tâm sự trong lòng.

Là bởi chuyện hôm nay tiến cung hay là vì điều gì khác? Nghe thuộc hạ bẩm báo phòng Diệp Tuy vẫn sáng đèn, Uông Ấn thoáng ngẫm nghĩ rồi nói: “Bổn tọa đến phòng phu nhân ngồi một lát, đi thông báo đi!” Đêm đã khuya như vậy, hắn vốn không nên đến phòng của nàng.

Nhưng hắn thấy không yên tâm.

Bấy giờ, Diệp Tuy đang vô cùng buồn chán ngồi trước bàn trang điểm, không hề thấy buồn ngủ.

Từ trước tới giờ nàng đã hay khó ngủ, hôm nay càng chẳng muốn đặt lưng xuống giường.

Lúc Triệu Tam Nương bẩm báo, nàng hơi ngẩn người, lập tức đáp lời: “Mau mời vào.”