Uông Xưởng Công

Chương 226: Nóng rực



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Cho dù đám người thuộc sáu cục và Điện Trung Tỉnh tối qua cũng như bước tới cửa tử, nhưng hoàng thượng đã vui vẻ hòa nhã thả Uông Ấn về phủ, Điện Trung Tỉnh vẫn là Điện Trung Tỉnh trước đây, Đề Xưởng vẫn là Để Xưởng như trước.

Còn việc Uống Ấn đưa Trần Diệu Thủ và các bà đỡ vào cung, hoàng thượng cũng cho qua, ai còn dám nhắc lại? Hành động của Uông Ấn, ngay đến các quan chủ quản các Bộ cũng không hề biết.

Người hơi đoán được chút phong thanh chẳng hạn như Vi hoàng hậu chủ cung Khôn Ninh cũng tuyệt đối chẳng dám hành động.

Lúc Uông Ấn định rời khỏi điện Tử Thần, hoàng thượng đã kéo tay hắn lại, giống như thở dài và nói: “Bán Lệnh à, trực giác này của khanh nhạy lắm...” Hắn cong khóe môi3cười nhẹ.

Sao lại như vậy? Vẻ mặt hắn hơi bối rối, nhè nhẹ vuốt ve vết nước.

Nghĩ một lát, hắn cởi áo ra, để lộ cơ thể trắng trẻo nhưng thon chắc với đầy những vết sẹo chằng chịt trông vô cùng đáng sợ, rồi ấn tay lên lồng ngực, không nhúc nhích, gương mặt thoáng hoang mang.

Thật lâu sau, Phong bá đứng bên cạnh bèn lên tiếng nhắc nhở: “Chủ nhân, nên thay y phục rồi.” Hắn hoàn hồn, dặn Phong bá: “Không cần phải giặt chiếc áo này, gấp lại, cất cẩn thận.” Phong bá gật đầu, cười đáp: “Vâng, lão nô đã biết.” Hành động của chủ nhân kỳ lạ thật.

Chiếc áo này...

chủ nhân làm vậy là bởi vì phu nhân?

Nhạy hay không, hoàng thượng trải qua buồn vui một đời sẽ phân định được thôi.

Những cô gái nhỏ nói không sai,2nhờ việc hắn cứu được Thuần tần mới cứu được Nhị Thập Nhất hoàng tử có vết bớt phá nhất trên cánh tay phải, hoàng thượng sẽ không xử lí hắn.

Bị chấn chỉnh kiêng dè gì đó, cũng là chuyện về sau rồi.

Cô gái nhỏ à, rốt cuộc nàng giữ trong lòng bao nhiêu bí mật? Hắn thật sự lấy làm tò mò...

Uông Ấn khoát tay cho đề kỵ lùi xuống, sau đó nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên từng cảnh tượng từ đêm qua đến sáng nay.

Thoáng sau, hắn mở mắt ra, hơi nghiêng người về phía trước, mở rộng vòng tay...

Nếu vừa nãy để kỵ không đến bẩm bảo, hẳn là hắn đã ôm nàng rồi nhỉ? Ngày thường trông vóc người nàng cao gầy, tuy nhiên lúc nàng gục khóc thút thít, hắn mới phát hiện bờ vai nàng mảnh mai nhỏ bé,2khiến hắn thương tiếc lạ thường.

Uông Ấn cúi đầu, ấn tay lên lồng ngực.

Vạt áo bị nước mắt làm ướt đẫm đã khô từ lâu, chỉ còn sót lại dấu vết mờ nhạt.

Nhưng hắn vẫn nhớ rõ cảm giác ấy, những giọt nước mắt nóng rực như có thể làm bỏng máu thịt của hắn.

Nghĩ một lát, hắn cởi áo ra, để lộ cơ thể trắng trẻo nhưng thon chắc với đầy những vết sẹo chằng chịt trông vô cùng đáng sợ, rồi ấn tay lên lồng ngực, không nhúc nhích, gương mặt thoáng hoang mang.

Thật lâu sau, Phong bá đứng bên cạnh bèn lên tiếng nhắc nhở: “Chủ nhân, nên thay y phục rồi.” Hắn hoàn hồn, dặn Phong bá: “Không cần phải giặt chiếc áo này, gấp lại, cất cẩn thận.” Phong bá gật đầu, cười đáp: “Vâng, lão nô đã biết.” Hành động của chủ9nhân kỳ lạ thật.

Chiếc áo này...

chủ nhân làm vậy là bởi vì phu nhân?

Bấy giờ, Diệp Tuy đang nằm trên giường mà không tài nào ngủ được.

Nỗi lo lắng dài đằng đẵng đã đi qua, mọi thứ đều đã yên ổn, rõ ràng là nàng buồn ngủ vô cùng, nhưng không sao vào giấc được.

Lặp đi lặp lại trong đầu nàng, ngoại trừ chị gái và Vân Hồi ra, còn là Uông đốc chủ.

Trong cơn ác mộng, hắn trúng tên bỏ mạng, nàng kêu lên thảm thiết rồi tỉnh dậy, thấy Uống đốc chủ đã ở bên cạnh mình.

Không nghĩ gì cả, nàng túm lấy vạt áo của Uống đốc chủ, dựa vào lồng ngực hắn, để cảm nhận được sự tồn tại của hắn, dế chắc chắn rằng hắn vẫn còn sống.

Lúc đó, nàng rất sợ người đang ở trước mắt mình chỉ là ảo ảnh.

Sao nàng4lại sợ như vậy? Chỉ biết là vừa nghĩ đến, trái tim nàng liền cảm thấy đau đớn khôn nguôi, thậm chí không thở nổi.

Đại nhân à, đại nhân...

Nàng áp tay lên lồng ngực, nơi này đập quá nhanh, nhanh đến mức hỗn loạn.

Qua lời của Thập Tam Nương, nàng biết sỡ dĩ đại nhân lao ngay đến bên cạnh nàng như thế là bởi vì hắn vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa.

Trước giờ, kể cả lúc cha nàng bị Đề Xưởng bắt vào đại lao, nàng vẫn vô cùng trấn tĩnh, sự trấn tĩnh ấy biến đi đâu mất rồi? Có lẽ vì nàng đã tìm được chỗ dựa dẫm, có thể không mảy may che giấu nội tâm của mình, có thể bộc lộ nỗi sợ hãi một cách rõ ràng mà không cần nghĩ nhiều xem điều này hữu ích không, có cần thiết không.

Có lẽ vì được bao bọc chở che, nên trái tim đã trở nên yếu đuối.