Uông Xưởng Công

Chương 235: Phong bế huyệt đạo



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Nếu đơn giản như thế thì mấy người kia đã không kinh hoàng thay đổi sắc mặt.

Uông Ấn mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời: “Không có gì, chỉ hơi đau, trong vòng một tháng không thể sử dụng chân khí thôi.” Hắn nói nhẹ tênh, nhưng tim Diệp Tuy thắt lại.

“Hơi đau”...

Người như Uông đốc chủ mà cũng thấy đau, nghĩa là mức độ không hề bình thường.

Hơn nữa, trong vòng một tháng hắn không thể sử dụng chân khí, thế thì khác gì binh lính bình thường, hoặc cùng lắm là mạnh hơn một chút.

Cho dù bên người có ám vệ và hàng nghìn đề ký túc trực cũng đâu thể chặn hết nguy hiểm? Chỉ cần sơ suất3là đại nhân sẽ gặp chuyện.

Diệp Tuy rùng mình, vì kinh hãi mà không nghĩ tới vấn đề nguy cấp nhất trước mắt không nằm ở đó, mà là thời gian.

Việc châm kim phong bế huyệt đạo chỉ có thể duy trì hiệu quả trong một canh giờ.

Hết thời gian, Uông Ấn sẽ cứng đờ cả người và hôn mê ngay tức khắc.

Hóa ra Phong bá và đại phu hoảng sợ tái mét mặt mày không chỉ là vì lo lắng cho thân thể Uống đốc chủ mà còn vì lí do kể trên.

Bấy giờ, Uông Ấn khẽ cười, nhìn Diệp Tuy với ánh mắt không che giấu vẻ dịu dàng, nói: “Nếu làm thế này e là lại phải để2nàng chịu thiệt thòi nữa rồi.” Sắc mặt hắn tức thì thay đổi, đôi mắt dịu dàng nhưng mặt mày đầy sát khí.

Những kẻ khiến cô gái nhỏ phải chịu thiệt, hắn nhất định sẽ đòi nợ cho bằng đủ.

Nghe xong, Diệp Tuy cười đáp: “Đại nhân, thế này đâu có xá gì chứ?” Nàng cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, vẫn còn cảm nhận được chất máu tươi đặc quánh.

Đại nhân phải dùng cả tính mạng để quyết đấu, nàng chẳng qua chỉ diễn kịch mà thôi.

Từ phủ nhà họ Uông ở thành Tây đến hoàng cung cần phải đi mất hơn nửa canh giờ.

Từ hoàng cung vào điện Tử Thần có khả năng sẽ phải chờ đợi dọc3đường, đi vào đi ra tổng cộng non nửa canh giờ nữa.

Nói cách khác, Uông Ấn chỉ có thể ở lại điện Tử Thần trong thời gian rất ngắn, chắc chỉ đủ nói với hoàng thượng vài câu.

Nhưng nếu hoàng thượng đã cho triệu hắn vào cung, không bàn đến những cái khác, riêng chuyện công chúa Hi Bình xông thẳng vào chủ nhà họ Uông đã đủ mất thời gian khuyên nhủ cặn kẽ một hồi rồi.

Sao Uông Ấn có thể chỉ qua loa mấy câu trước mặt hoàng thượng rồi rời đi ngay được? Ngay khi nhận ra vấn đề, sắc mặt Diệp Tuy cũng thay đổi.

Bấy giờ, Uông Ấn khẽ cười, nhìn Diệp Tuy với ánh mắt không che9giấu vẻ dịu dàng, nói: “Nếu làm thế này e là lại phải để nàng chịu thiệt thòi nữa rồi.” Sắc mặt hắn tức thì thay đổi, đôi mắt dịu dàng nhưng mặt mày đầy sát khí.

Những kẻ khiến cô gái nhỏ phải chịu thiệt, hắn nhất định sẽ đòi nợ cho bằng đủ.

Nghe xong, Diệp Tuy cười đáp: “Đại nhân, thế này đâu có xá gì chứ?” Nàng cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, vẫn còn cảm nhận được chất máu tươi đặc quánh.

Đại nhân phải dùng cả tính mạng để quyết đấu, nàng chẳng qua chỉ diễn kịch mà thôi.

Chỉ cần có thể giúp được hắn, nàng cam tâm tình nguyện.

Uông Ấn đang định nói thêm thì ngoài cửa3bỗng vang lên tiếng bẩm báo: “Xưởng công, nội thị của điện Tử Thần đến, hoàng thượng cho triệu ngài gấp ạ.” Tiếng bẩm báo vừa dứt, trong phòng liền im ắng hẳn.

Diệp Tuy thấp thỏm lo lắng, Phong bá và đại phu trầm lặng.

Uông Ấn thu lại nụ cười, lạnh nhạt ra lệnh: “Bắt đầu đi!” Đại phu khom người, cung kính đáp: “Vâng, xưởng công.

Phu nhân có cần phải tránh đi một lát không ạ?” Mặc dù châm kim phong bế huyệt đạo không chảy máu, nhưng quá trình chung quy không thể nói là dễ chịu, thậm chí còn có phần đau đớn khó tả, đại phulo nàng quá sức chịu đựng.