Uông Xưởng Công

Chương 257: Giấc mộng về con hươu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Món Diệp Tuy từng ăn ở nhà họ Diệp trước kia cũng là thịt hầm.

Nàng thật sự chưa từng thấy nướng trên đống lửa như thế này bao giờ.

Nàng chợt nhớ tới bảy môn kỹ nghệ ở Khuê Học Kinh Triệu.

Tuy nàng đọc nhiều về môn “soạn” nhưng chung quy luyện tập quá ít, dùng để ứng phó với kỳ thi của Khuê Học còn được, chứ nếu luận về tài nghệ nấu nướng, e rằng không so được với để kỵ: Nàng quay sang Uông Ấn, chắc đại nhân rất thích ăn thịt hươu? Thấy Diệp Tuy nhìn mình, Uống Ấn liền nói: “Trước kia Lũng Hữu Vệ cũng ở gần một khu rừng rậm.

Nàng gắng che giấu điều đó, nói tiếp: “Đại nhân thật lợi hại...

Thiếp còn chưa từng nhìn thấy hươu rừng nướng nguyên con kìa.

Nói3ra thì trước đây đọc tiêu lộc chi mộng”* trong sách, thiếp vẫn luôn cảm thấy tò mò, hươu rừng to như vậy sao, có thể không nhìn thấy được chứ?” (*) Tiêu lộc chi mộng: điển tích, xưa có người tiều phu nước Trịnh bắt được con hươu, đem giấu một nơi, lấy lá chuối phủ lên.

Sau tìm lại không được, cho rằng mình đã chiêm bao.

Nghĩa ẩn dụ của câu này là lãng quên đi, coi chuyện thật sự đã xảy ra như giấc mộng.

“Bị lá chuối che, lại mải đốn củi, ảo giác nhất thời, không nhìn thấy cũng là chuyện bình thường.” Uông Ấn đáp.

Diệp Tuy mỉm cười, gật đầu đồng ý rồi bỗng vỡ lẽ.

Những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước của nàng không phải giấc mộng hư ảo, không phải là “tiêu lộc2chi mộng”.

Nàng phải nhớ kĩ chúng để không mất đi sự cảnh giác thì kiếp này mới có thể sống tốt hơn, thoải mái hơn.

Niềm vui nơi hoang dã rất có sức hút, Diệp Tuy đắm chìm trong món thịt hươu ngon tuyệt, quên mất cả sự nguy hiểm trên đỉnh Xu Vân, cũng quên luôn những ngại ngùng khi ở chung một phòng với Uông Ấn.

Trong quân đội, thịt hươu rừng rất hiếm, nếu có binh lính nào săn được, hầu như mọi người đều đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh giành.” Chẳng biết vì sao lúc này hắn rất có hứng thú kể chuyện hươu rừng, quân đội.

Đã mười mấy, hai mươi năm trước.

Lúc đó, cô gái nhỏ còn chưa chào đời...

Hiếm khi Uông Ấn chủ động, Diệp Tuy hỏi tiếp: “Như vậy hồi đó đại3nhân cũng được nếm thịt hươu rồi chứ?” Uông Ấn gật đầu, hơi hếch cằm: “Tất nhiên rồi, bổn tọa là ai chứ?” Mặc dù lúc đó hắn cũng gãy cả tay mới cướp được một miếng, nhưng cụ thể thì không cần kể ra.

Bộ dạng thoáng chút tự hào rất hợp với gương mặt đẹp đẽ của Uông Ấn, toàn thân hắn toát ra vẻ phấn chấn khiến trái tim Diệp Tuy lỡ mất một nhịp.

Diệp Tuy mỉm cười, gật đầu đồng ý rồi bỗng vỡ lẽ.

Những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước của nàng không phải giấc mộng hư ảo, không phải là “tiêu lộc chi mộng”.

Nàng phải nhớ kĩ chúng để không mất đi sự cảnh giác thì kiếp này mới có thể sống tốt hơn, thoải mái hơn.

Niềm vui nơi hoang dã rất có sức hút,9Diệp Tuy đắm chìm trong món thịt hươu ngon tuyệt, quên mất cả sự nguy hiểm trên đỉnh Xu Vân, cũng quên luôn những ngại ngùng khi ở chung một phòng với Uông Ấn.

Sau đêm đầu tiên, khi ngồi đối diện Uông Ấn lần nữa, nét mặt nàng đã tự nhiên hơn nhiều.

Đồng thời, nàng phát hiện ra bản thân luôn có thể ngủ được rất nhanh, giấc ngủ lại sâu, không mộng mị gì.

Nhưng đến đêm thứ ba, lúc Diệp Tuy đang say giấc thì trong rừng rậm phía Tây đỉnh Xu Vân xuất hiện cảnh giết chóc máu me.

Mười tên mặc đồ đen lặng lẽ tiến vào rừng rậm, muốn theo lối này trèo lên đỉnh núi.

Song, bọn chúng còn chưa kịp hành động thì đã nghe tiếng tên bắn “vèo vèo”.

Cùng lúc đó, ám vệ và đề kỵ3như quỷ hiện hồn.

Chưa đầy nửa canh giờ, tất cả đã kết thúc.

Những kẻ mặc đồ đen hoàn toàn không có cách nào vượt qua phòng thủ giữa sườn núi, vĩnh viễn nằm lại khu rừng rậm.

Hôm sau, mặt trời ló dạng, đám chim muông thú vật chạy nhảy khắp khu rừng phía Tây như thể chưa từng xuất hiện cảnh máu tanh nồng nặc và xác chết chất đầy.

Uông Ấn không kể cho Diệp Tuy biết.

Không phải chuyện tốt lành gì, cô gái nhỏ có thể tránh xa được thì nên tránh.

Bảy, tám ngày cứ như vậy trôi qua, Diệp Tuy cảm thấy bầu không khí xung quanh đã không còn nặng nề nữa, đồng thời cảm thấy sắc mặt Uông Ấn cũng đã nhẹ nhõm hơn.

Nàng bèn hỏi: “Đại nhân, mọi việc giải quyết xong cả rồi sao?” “Ừ, xong rồi.” Uông Ấn đáp với giọng điệu thờ ơ và vẻ mặt vô cảm.

Nếu vậy có cần sắp xếp giường nệm ở gian ngoài nữa không? Diệp Tuy mấp máy môi nhưng không thành lời.

Chẳng rõ vì sao, nàng không muốn hỏi và cảm thấy không thích hợp.

Đến lúc thích hợp, hẳn là đại nhân sẽ tự cho chuyển giường đi nhỉ? Một tháng trôi qua rất nhanh, cũng chẳng còn mấy ngày nữa, đến lúc đại nhân có thể vận chân khí, các ám vệ sẽ không phải lo lắng nhiều nữa, nàng cũng có thể yên tâm phần nào.

Cứ chờ hết một tháng đã...

Nàng không hỏi, Uông Ấn cũng không nói.

Ban đêm, hắn vẫn ở gian ngoài như bình thường, hai người đều cố gắng tránh nhắc đến việc ở chung phòng.

Cuộc sống trên núi không biết đến ngày đêm, chớp mắt bọn họ đã ở đây được một tháng.

Tuy vết thương của Uông Ấn vẫn chưa khỏi hẳn nhưng đã có thể vận chân khí, đến lúc bọn họ rời khỏi đây rồi.

Đám người Quý ma ma và Bội Thanh thu dọn hành lý, dáng vẻ bận rộn có cảm giác trầm lặng lạ thường.

Trong một tháng, tuy có kẻ làm phiền nhưng về cơ bản là không có sóng gió gì.

Mỗi ngày Diệp Tuy thưởng mây ngắm hoa, thỉnh thoảng cùng Uống đốc chủ tận hưởng thú vui nơi hoang dã, tâm trạng rất vui vẻ thư thái.