*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói cách khác, phủ Kinh Triệu sẽ được di dời trước tháng Giêng năm sau. Không, tháng Giêng đâu thể khởi công động thổ, cũng có nghĩa là phủ Kinh Triệu sẽ được chuyển đến đường Dương Gia vào cuối năm nay.
Phủ Kinh Triệu là một phủ của kinh đô, chuyện di dời nó chắc chắn là một việc lớn, nhất định phải được thảo luận qua nhiều lần, cuối cùng mới đi đến quyết định di dời. Đây chắc chắn không phải chuyện dăm bữa nửa tháng muốn làm là làm.
Nàng từ từ mở to mắt, bỗng ý thức được một điều: Có lẽ chuyện di dời phủ Kinh Triệu đã sớm được ấn định, chỉ là vẫn chưa để lộ tin tức ra ngoài mà thôi.
Ngay cả người có cửa hàng trên đường Trường Long như3mẹ nàng cũng không nắm được chuyện này, vậy thì có lẽ chuyện di dời này vẫn chưa được thông qua, hoặc là có người giấu kín tin tức!
Nàng không biết liệu việc mình sống lại một kiếp có ảnh hưởng đến chuyện này không. Nhưng còn hơn ba tháng nữa là hết năm, việc di dời phủ Kinh Triệu gần như đã ở ngay trước mắt rồi.
Phủ Kinh Triệu có vị trí rất quan trọng, ngoài hoàng cung ra, đây là địa điểm quan trọng nhất kinh đô. Nó nằm đâu thì nơi đó đông vui sầm uất, càng cách xa thì càng vắng vẻ.
Phủ Kinh Triệu hiện giờ nằm trên đường Trường Long, cho nên những cửa hàng ở khu vực này đang làm ăn rất phát đạt. Nếu sau khi phủ Kinh Triệu chuyển đến2đường Dương Gia thì sao, những cửa hàng trên đường Trường Long sẽ thế nào?
Có lẽ chúng sẽ vẫn tiếp tục kéo dài hoạt động trong một thời gian ngắn. Nhưng việc buôn bán phát đạt hay không đều dựa vào mức độ sầm uất. Thế nên chuyện những cửa hàng trên đường Trường Long suy tàn chỉ là một sớm một chiều.
Kiếp trước, sau khi xuất giá, nàng từng nhận được một lá thư từ mẹ mình. Đại khái nói về chuyện nhà cửa, dặn nàng tự chăm sóc bản thân và gửi cho nàng không ít tiền bạc. Trong thư còn nói một câu rằng, thu nhập của các cửa hàng trên đường Trường Long không tốt lắm, cho nên hơi ít bạc.
Giờ nghĩ lại, việc di dời phủ Kinh Triệu lúc đó đã khiến việc1làm ăn trên đường Trường Long bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Chỉ là lúc đó mẹ nàng toàn nhắc tới chuyện tốt, không đề cập nhiều đến tin xấu mà thôi.
Nàng không dám chắc cuối cùng phủ Kinh Triệu có chuyển tới đường Dương Gia hay không. Song, nàng quyết định đánh cược một lần, cho dù thế nào cũng phải chiếm trước được tiên cơ của đường Dương Gia này đã.
Diệp Tuy ngẫm nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn chưa đả động với mẹ nàng về chuyện phủ Kinh Triệu có thể được di dời. Như mẹ nàng đã nói, hai cửa hàng trên đường Trường Long quan trọng đến vậy, nhỡ đâu cuối cùng phủ Kinh Triệu không chuyển đi thì sao?
Sống lại một kiếp, nàng không quá chắc chắn chuyện nào đã thay đổi, chuyện nào1sẽ xảy ra. Nàng quyết định tự mình mạo hiểm lần này, nếu như cuối cùng, phủ Kinh Triệu không bị di dời thì mẹ nàng cũng sẽ không bị tổn thất gì.
Nhưng chiếm được tiên cơ của đường Dương Gia lại là chuyện nói dễ hơn làm. Điều đầu tiên cần phải có chính là bạc, rất rất nhiều bạc.
Nàng dụi đầu vào cánh tay Đào thị, thỏ thẻ: “Mẹ, con cũng đã lớn rồi, bài vở ở Khuê Học cũng không nặng, con rất muốn theo mẹ học hỏi xử lý công việc lặt vặt...”
Đào thị mỉm cười, thế nhưng lại lắc đầu, đáp: “Theo mẹ học tập còn không bằng con tự mình luyện tập. Thế này đi, mẹ cho con một điền trang và một cửa hàng nhỏ, con tự quản lý thử xem1sao?”
Điền trang và cửa hàng này Đào thị đã chuẩn bị sẵn từ trước, vốn định giao cho Diệp Tuy để luyện tập, bây giờ lấy ra lại vừa khéo.
Điền trang này ở nằm ở Kinh Triệu, tuy chỉ có hai mươi ba mươi tá điền, nhưng được cái đất đai màu mỡ, thu hoạch hằng năm đều rất tốt. Còn cửa hàng là cửa hàng bán dầu trẩu*, quả thực rất nhỏ, vị trí cũng không đẹp, lại nằm trong ngõ Bố Châu vắng vẻ, cách xa đường Trường Long phồn hoa náo nhiệt.
(*) Dầu trẩu: Là loại dầu được ép từ hạt cây trẩu dùng trong chế biến sơn, keo.
Sau khi nắm được tình hình điền trang và cửa hàng, Diệp Tuy ôm chặt tay Đào thị, trong lòng tràn đầy cảm giác cảm kích.
Mẹ nàng chọn cho nàng hai chỗ này để luyện tập, quả thực đã hao tốn rất nhiều tâm tư của bà.
Thu hoạch của điền trang rất khá, mùa thu hoạch lại sắp đến gần, người quản lý điền trang sẽ tới báo cáo tình hình. Như vậy, cho dù nàng chưa biết nhiều lắm cũng có thể dần học hỏi thêm. Còn về cửa hàng thì càng dễ hiểu, mẹ nàng rõ ràng hi vọng rằng nàng có thể xây dựng đường hướng làm ăn mới cho cửa hàng, chính là rèn luyện khởi nghiệp ngay từ đầu.
Vậy mà kiếp trước nàng không hề hay biết gì về những chuyện này.
Sau khi bị ngã ngựa, nàng chỉ lo nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, căn bản không đụng vào công việc lặt vặt, chứ đừng nói đến việc đích thân luyện tập xử lý. Cho nên, sau khi gả đến nhà họ Cố, nàng đã phải nếm đủ mọi cay đắng.
May thay, hiện tại đã khác quá khứ. Nàng đã có sự từng trải và kinh nghiệm mấy chục năm quản lý vô số điền trang và cửa hàng. Nàng nhất định sẽ quản lý thật tốt hai nơi này, tuyệt đối không để mẹ nàng thất vọng!
Về đến viện Hải Đường, Diệp Tuy lập tức gọi ngay Quý ma ma đến hỏi: “Nhũ mẫu, vú kiểm kê xem, hiện giờ trong tay con có bao nhiêu tiền?”
Chuyện tiền bạc xưa nay đều do nhũ mẫu quản lý, nàng trước giờ không để tâm đến. Hơn nữa cũng đã quá lâu rồi nên nàng hoàn toàn chẳng biết trong tay mình đang giữ bao nhiêu nữa.
Thấy Quý ma ma có vẻ thắc mắc, nàng bèn lấy lý do là mình đã làm học trò của Bích Sơn Quân, sau này sẽ có nhiều việc dùng đến tiền nên muốn nắm rõ tình hình.
Quý ma ma cười híp mắt gật đầu đáp, rồi nhanh nhẹn đi kiểm lại.
Sau khi Quý ma ma rời đi, Diệp Tuy nhìn con dấu của điền trang và cửa hàng trên tay mình, mặt mày thoáng nét âu sầu. Một cô nương chưa lấy chồng thì có thể có được bao nhiêu bạc đây? Nhất là với tình trạng hiện giờ của Tam phòng, chưa cần Quý ma ma bẩm báo lại, nàng cũng đã biết số lượng là rất ít.
Điền trang và cửa hàng mẹ giao cho nàng là để nàng học cách tính toán về lâu dài, nên nhất thời cũng chưa thể trông chờ vào nguồn thu từ hai nơi này. Nói tóm lại, trong tay nàng hiện giờ gần như là chẳng có gì, vậy phải làm sao đây?
Nghe Quý ma ma bẩm báo xong, nàng chỉ muốn thở dài.
Bảy mươi lượng bạc, tất cả của cải của nàng chính là bảy mươi lượng bạc này!
Hiện tại đất nước thái bình, biên cương cũng không xảy chiến tranh, một nhà dân thường một tháng cũng có thể cóp nhặt được gần mười lượng bạc. Chút tiền cỏn con trong tay nàng đây, có lẽ chỉ đủ tiêu vặt và thưởng cho nha hoàn, chỗ còn lại cũng không đủ làm được gì, chứ đừng nói đến mua cửa hàng trên đường Dương Gia.
Chẳng trách có người nói “Một văn tiền có thể bức chết con người ta”. Hiện tại, nàng không có vốn liếng trong tay, thực sự rất khó để “khởi nghiệp” mà.
Xem ra lúc này lo cũng chẳng để làm gì, phải nghĩ mọi cách để kiếm vốn mới được!
Nàng không hỏi vay tiền cha mẹ và anh trai, bởi vì nàng biết họ cũng chẳng dư dả là bao. Vả lại, nàng cũng sợ họ sẽ lo nghĩ nhiều, mà bây giờ nàng lại chưa thể giải thích về chuyện đường Dương Gia.
Sáng hôm sau, Diệp Tuy dẫn theo Bội Thanh ra ngoài, nhưng không đến ngõ Bố Châu như Đào thị nói mà đi thẳng tới đường Dương Gia. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy vị trí của phủ Kinh Triệu kiếp trước xem sao.