*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ do kìm nén hơn nửa ngày, có lẽ nhờ sự an ủi của Uông Ẩn, Diệp Tuy đã có thể thỏa sức giãi bày mọi bị thương trong lòng rồi 3dần dần bình tĩnh lại.
Đây là cử chỉ thân mật mà chẳng ai nghĩ đại nhân sẽ làm.
Thấy Diệp Tuy đã dần bình tĩnh lại, Uông Ấn thu tay v4ề, ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Dùng bữa tối trước đã, nàng đừng nghĩ nhiều, đã có bổn tọa ở đây.” Diệp Tuy gật đầu, hốc mắt vẫn 0đỏ hoe, cảm thấy trong người mệt mỏi rã rời.
Di Sơ...
Vừa nghĩ đến, hai mắt Diệp Tuy lại cay cay.
Có thể sống lại một lần đã là may mắn ông trời ban cho.
Nếu đã trở lại thì có thể tránh được những tai họa và đau thương, phải sống tốt hơn kiếp trước mới đúng.
Đây là hi vọng và cũng là mục tiêu để nàng cố gắng.
Nàng đã cứu được tính mạng, tiền đồ của cha và anh trai nàng, đánh bại đám người Chu thị, tránh khỏi sự mưu hại của nhà họ Cố, còn lấy được Uống đốc chủ.
Kiếp này đã tốt hơn kiếp trước quá nhiều, quá nhiều rồi.
Tuy nhiên ngay lúc này đây, nàng lại cảm nhận một cách sâu sắc sóng gió và vận mệnh vô thường, chuyện của Di Sơ là minh chứng rõ nhất.
Kiếp này, nàng vẫn mất đi một người quan trọng với mình.
Thấy vẻ mặt Diệp Tuy hiện lên nỗi hoang mang, Uông Ấn nhắc lại: “Nàng đừng nghĩ nhiều, chuyện đã xảy ra rồi, có gì tệ cũng đã xảy ra rồi.”
Diệp Tuy hiểu ý, bèn gật đầu, cố gắng thả lỏng.
Đúng vậy, Di Sơ đã chết rồi, chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra, nàng nghĩ mãi phỏng có ích gì? Bữa cơm tối nay rất vô vị với Diệp Tuy, nàng chỉ ăn qua loa vài miếng rồi buông đũa.
Uông Ấn im lặng, hắn biết nàng cần có thời gian, dần dần rồi sẽ ổn thôi.
Sau khi gia nhân dọn bàn xong, Uông Ấn mới nói: “Hôm nay nàng nghỉ ngơi sớm đi, bổn tọa sẽ ở gian ngoài.
Nàng yên tâm.” Sau khi từ đỉnh Xu Vân trở về, Uông Ấn vốn đã luôn ở luôn tại gian ngoài.
Song, Uông Ấn lo lắng cho nàng, ý nói ra như vậy để đảm bảo với nàng rằng hắn luôn ở bên cạnh.
Diệp Tuy thoáng bất ngờ, bỗng lên tiếng: “Đại nhân, Di Sơ đối với thiếp cũng giống như Phong bá đối với ngài vậy.” Diệp Tuy nói ra câu ấy không chỉ là để cảm ơn sự quan tâm của hắn, không chỉ là để giải thích cho chuyện ngày hôm nay, mà hơn thế đây còn là để giải bày nỗi lòng.
Nàng không có cách nào nói với hắn về những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước.
Di Sơ đã bầu bạn bên cạnh nàng mấy chục năm trời, nàng không thể quên được tình cảm ấy.
Nàng rất buồn, nỗi buồn không lời nào diễn tả được, đại nhân có thể biết chăng? Uông Ấn thoáng im lặng, hắn không ngờ Diệp Tuy lại nói vậy.
Giống như Phong bá đối với hắn? Phong bá là gia nhân trung thành nhất, là thuộc hạ đáng tin tưởng nhất, là người nhà thân thiết nhất của hắn.
Phong bá với hắn không chỉ là tình cảm chủ tớ, mà còn đóng vai trò cực kì quan trọng trong cuộc đời hắn.
Cô gái kia cũng có ý nghĩa như vậy với cô gái nhỏ sao? Chẳng trách nàng lại đau buồn như thế.
Uông Ấn liền đáp: “Nếu đã vậy thì càng phải nghỉ ngơi cho tử tế, đi ngủ đi nào.” Người quan trọng đến vậy, tình cảm sâu sắc đến vậy, phải nghỉ ngơi dưỡng sức thì mới có tinh thần lo hậu sự cho nàng ấy, mới không có lỗi với những tình cảm này.
Diệp Tuy sáng tỏ, cúi đầu khẽ đáp: “Đại nhân, thiếp biết rồi.” Nàng tuyệt đối sẽ không quên Di Sơ đã chết như thế nào!