Uông Xưởng Công

Chương 280: Gây ra tai họa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Thôi thị thật là quá ngu xuẩn và thiển cận! Lư Hoàng vô cùng hối hận vì để vợ mình xử lý chuyện vợ bé, càng hối hận hơn vì đã tiết lộ kế hoạch tron3g tộc với bà ta.

Dù hiện tại có người âm thầm chạy khắp nơi để liên kết những thế gia cù5ng đứng lên chống lại Uông Ấn, thì sự tình chỉ mới bắt đầu thôi, trong tộc vẫn đang quan sát tình hình, vẫn chưa có quyết định chắc chắn.

Cây cao đón gió lớn, cơn thịnh nộ của Đề Xưởng không dễ chịu đâu! Hoàn 0toàn không ngờ vợ mình lại đụng đến người của Đề Xưởng, lại còn là Đốc chủ phu nhân.

Nghe đâu Uông Ấn vô cùng cưng chiều người vợ này, bằng không đã chẳng lấy danh nghĩa hoạn quan để cầu thân.

Người thù lâu nhớ dai như Uông Ấn sao lại không có phản ứng khi vợ mình phải chịu ấm ức chứ? Cơn thịnh nộ báo thù của Đề Xưởng...

Lư Hoàng rùng mình không dám nghĩ tiếp.

Lần này, Thôi thì đã hoàn toàn cảm nhận được cơn tức giận của chồng mình, bà ta nôn nóng hỏi: “Tướng công, thiếp chỉ muốn chia sẻ ưu phiền với tướng công thôi mà, chẳng ngờ có lòng tốt lại thành hỏng chuyện...

Việc này nên làm thế nào cho phái đây?”

Lư Hoàng hít sâu một nơi, cố gắng kìm nén nỗi tức giận và sự sợ hãi, hồi lâu mới đáp: “Ta sẽ lập tức báo cho cha và lệnh cho con cháu trong tộc phải cẩn thận trong khoảng thời gian này, tạm thời quan sát tình hình đã.” Nói rồi, Lư Hoàng liền viết ngay một phong thư, kể rõ ngọn ngành rồi sai gia nhân nhanh chóng đưa về Phạm Dương.

Gốc rễ nhà họ Lư ở Phạm Dương, cha của Lư Hoàng là trưởng tộc Lư Đỉnh Giáp, dĩ nhiên đang trấn giữ ở đó.

Hiện tại chỉ có Lư Hoàng và con cháu trong họ ở Kinh Triệu.

Nhưng Lư Hoàng còn chưa đợi được hồi âm của cha mình thì con cháu nhà họ Lư đã gặp chuyện.

Nhà họ Lư có rất nhiều người đang làm quan hoặc theo học tại Kinh Triệu, cũng giữ một vị trí nho nhỏ trong vòng tròn giao thiệp giữa những nhà quyền quý, được người ta nể nang đối phần, giúp bọn họ thuận lợi đi lại nơi kinh đô.

Thế nhưng nơi đây không thiếu các nhà quyền quý, luận về quyền thế, xuất thân và năng lực thì có khối người còn ưu tú hơn bọn họ, chút nể nang kia không đủ để bọn họ hống hách ngang ngược.

Mấy ngày nay, Lư Hoàng sốt ruột, còn xin quan trên cho nghỉ phép vài ngày chỉ để giải quyết rắc rối, gần như không ngơi ra được lúc nào.

Như thể bị sắp đặt từ trước, đám con cháu nhà họ Lư liên tiếp gây chuyện, hơn nữa lại toàn là những thanh niên được chú trọng bồi dưỡng trong tộc.

Ví như cháu trai Lư Thận tài năng và học vấn vượt trội, đi đánh nhau để tranh giành hoa khôi, làm chuyện xấu mặt giữa chốn đông người khiến nhà họ Lư mất hết thể diện.

Ví như người em họ Lư Củng chuyên xử lý các công việc lặt vặt ở Kinh Triệu, xung đột với tá điền gây đổ máu, nếu nhà họ Lư không dùng thủ đoạn trấn áp thì chưa biết chừng đã ầm ĩ đến tận phủ Kinh Triệu.

Còn nhiều ví dụ khác nữa...

Những việc này, nói lớn không phải lớn, nói nhỏ không phải nhỏ, nhưng đều là bê bối.

Nếu xử lý không tốt thì rất có thể nhà họ Lư sẽ rước lấy tai họa.

Lư Hoàng thật không dám xem nhẹ, đành dốc hết khả năng, đích thân đi giải quyết.

Tuy vậy nhưng sự tình vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, còn có xu hướng xuất hiện dày đặc thêm.

Điều này khiến ông ta cảm thấy ong cả đầu, dự cảm không lành.

Tự dưng đám con cháu lại đột nhiên gây ra nhiều chuyện như vậy, không bình thường chút nào.

Ông ta biết, đây chắc chắn là do Uống đốc chủ động tay vào.

Chẳng lẽ chỉ vì cái chết của một con ngựa gầy” của bọn lái buôn Dương Chấu mà Uông đốc chủ lại thật sự giận dữ rồi trả thù nhà họ Lư? Lúc trước Lư Hoàng chỉ suy đoán có khả năng xảy ra việc này, bây giờ thì nó đã thành hiện thực rồi.

Bấy giờ, Lư Hoàng đang thở dài mệt mỏi, day hai đầu lông mày, mây đen bao phủ trong lòng.

Thôi thị đứng bên cạnh liếc nhìn sắc mặt chồng mình, dè dặt lên tiếng: “Lão gia, chuyện với đám tá điền đã được dẹp yên, chàng cũng nhắc nhở cẩn thận đám con cháu trong tộc rồi, sau này tự chúng sẽ biết cảnh giác thôi.” Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà xảy ra nhiều chuyện thế này, Thôi thì cũng vô cùng khiếp sợ.

Đây là tai họa do bà ta gây ra ở ngõ Chi Vân, may mà đều được dập tắt kịp thời, chưa đến mức gây rắc rối lớn cho nhà họ Lư, bằng không thì bà ta khó lòng yên ổn.

Nhưng trong tình hình này mà bà ta vẫn không tỉnh ngộ mà lại càng oán hận Uông Ấn và Diệp Tuy hơn, chỉ mong sao Đề Xưởng sụp đổ ngay lập tức.

Nếu không dựa vào Để Xưởng thì hai vợ chồng Uông Ấn có bản lĩnh gì mà hùng hổ dọa dẫm, trả thù như thế này? Đáng ghét, thật đáng ghét! Nghe Thối thị nói, hàng lông mày của Lư Hoàng bỗng cau chặt hơn.

Đúng là đã thuận lợi xử lý mọi rắc rối thật, tuy rằng có khó khăn nhưng cuối cùng cũng xem như đã yên ổn.

Có điều, hình như lại hơi thuận lợi quá.

Nếu Uống đốc chủ thật sự ra tay thì sự việc sẽ dễ dàng lắng xuống như vậy sao? Nếu đúng thế thì làm sao Đề Xưởng lại khiến người ta sợ hãi, tại sao Uông đốc chủ lại khiến triều đình và dân chúng khiếp sợ cho được? Những vụ việc lặt vặt này giống như chút mưa gió nhẹ, qua đi rất nhanh, nhưng cũng có khả năng là dấu hiệu báo trước cho một trận bão lớn.

Nhất định đã sai ở đâu đó...

Bỏ sót ở đâu nhỉ? Lư Hoàng không biết tại sao lại có cảm giác bất an đến vậy, tim đập liên hồi, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Ông ta vừa mới lau bớt mồ hôi thì quản gia hớt hải đi vào, cuống quýt bẩm báo: “Lão gia, không hay, không hay rồi! Thiếu gia gặp chuyện rồi! Thiếu gia đã đánh thương cháu trai của Ý vương, giờ đang bị nhốt trong lầu Phân Cam a!”

Lư Hoàng vô cùng khiếp vía.

Cái gì? Đánh thương cháu trai của Ý vương?!