Uông Xưởng Công

Chương 319: Chương </span></span>319ĐÊM MƠ MÀNG



Mặc dù Uông Ấn và Diệp Tuy đều cố gắng không để ý đến chuyện xảy ra trước lầu Vạn Ánh, nhưng điều này vẫn ít nhiều để lại vết tích trong lòng họ.

Sau khi về đến viện Tư Lai, Diệp Tuy luôn nhớ về cảnh tượng lúc đó, những lời nói của người phụ nữ giống như mang theo mũi kim đâm vào lòng nàng đau nhói.

Nàng không cảm thấy bối rối và buồn rầu cho mình, mà cảm thấy đau lòng vì đại nhân.

Trước khi trò hề kinh tởm đó xuất hiện, đã một thời gian dài nàng không nghĩ đến thân phận hoạn quan của đại nhân.

Nhất cử nhất động của đại nhân đều toát lên phong thái và sức quyến rũ mạnh mẽ. Trên người hắn không có vẻ ẻo lả của hoạn quan, mà chỉ thể hiện lòng quả cảm kiên cường của một vị đốc chủ.

Nhiều khi, quyền lực và vẻ ngoài sẽ tăng thêm sức quyến rũ cho người đàn ông, huống hồ Uông đốc chủ lại có cả hai thứ này.

Tất cả những điều này đã khiến Diệp Tuy hoàn toàn quên mất hắn là một hoạn quan.

Thế nhưng có kẻ đã muốn nàng mãi mãi không quên được, buộc nàng nhớ đến chuyện này.

Chẳng phải chuyện ở lầu Vạn Ánh là như vậy sao?

Đối với một người đàn ông, có lẽ không thể làm chuyện chăn gối chính là vết thương mãi mãi không thể khép miệng được.

Có kẻ đã dùng trăm phương ngàn kế để bóc trần vết thương của Uông Ấn trước mặt mọi người, lại tốn hết tâm tư để khiến hai người họ khó chịu.

Suy cho cùng, chẳng qua là chúng khinh thường Uông Ấn từ tận đáy lòng, nhưng không có cách nào chống lại hắn, chỉ có thể dùng thủ đoạn xấu xa, công kích thân phận hoạn quan của hắn.

Uông Ấn chấp chưởng Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh, có uy thế như ngày hôm nay mà bọn chúng vẫn dám châm chọc và sỉ nhục.

Vậy khi hắn yếu thế thì sao? Bao nhiêu năm nay, hắn đã phải trải qua như thế nào?

Sự lãnh đạm của hắn có lẽ là bởi đã nhìn mãi thành quen sự độc ác và thói đời lạnh lẽo, phải không?

Diệp Tuy biết rõ nếu trong lòng buồn bã thì chẳng khác nào trúng mưu kế của kẻ khác, nhưng nàng không thể không nghĩ tới, không thể đè nén nỗi thương xót.

Có phải lúc này... vết thương lòng của đại nhân đang chảy máu đầm đìa không?

Ngọn nến thỉnh thoảng nổ lép bép, trong phòng rất yên tĩnh, phải cố gắng tập trung lắng nghe mới nghe thấy tiếng lật giấy.

Đại nhân vừa đọc ghi chép của Đề Xưởng, vừa trông cho nàng ngủ… cũng giống như mỗi đêm trước đây.

Trước đây, Diệp Tuy cũng tập trung lắng nghe, biết Uông Ấn sẽ thức canh đêm, dường như có thể ngửi thấy hơi thở lành lạnh trong trẻo trên người hắn, còn cả hương trà Diệm Khê dìu dịu, khiến lòng nàng thoải mái dễ chịu rồi chìm vào giấc ngủ ngon.

Nhưng đêm nay, hơi thở lành lạnh trong trẻo này lại khiến nàng thấy rất bồn chồn.

Đại nhân... đại nhân...

Không biết đã trôi qua bao lâu, Diệp Tuy ngồi bật dậy, hít sâu một hơi, trong mắt ẩn chứa sự kiên quyết, đứng lên khoác áo rồi đi ra gian ngoài.

“Đại nhân, ngài đã ngủ chưa?” Nàng đứng ở chỗ tiếp giáp giữa gian trong và gian ngoài, khẽ hỏi.

Tất nhiên là Uông Ấn vẫn chưa ngủ. Ngay sau đó liền vang lên tiếng sột soạt, là Uông Ấn đang vội vàng đứng dậy khoác áo.

Gian ngoài bỗng trở nên sáng sủa, cùng lúc đó tiếng nói Uông Ấn vang lên xua tan sự tĩnh lặng và tối đen trong căn phòng.

“Bổn tọa còn chưa ngủ, sao vậy?” Uông Ấn vừa nói vừa đi về phía Diệp Tuy với ánh mắt đầy quan tâm.

Giọng của cô gái nhỏ nghe ra có sự nôn nóng và bồn chồn. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Không lẽ nàng gặp ác mộng?

“Bổn tọa ở đây...” Hắn trấn an Diệp Tuy theo bản năng. Nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của nàng, giọng nói của hắn tức thì dừng lại.

Tóc mai nàng xõa tung, mang theo vẻ biếng nhác, yếu mềm, khác hẳn cô gái nhỏ điềm tĩnh và chững chạc của trước kia, có nét ý vị đặc biệt động lòng người.

Quan trọng hơn là…

Ngày hè nóng nực, áo lót của nàng rất mỏng manh, còn là màu xanh nhạt mát mẻ, tôn lên cánh tay trắng như ngọc. Mà thấp thoáng dưới lớp vải sa mỏng, khuôn ngực nàng như ẩn như hiện, cao ngất phập phồng...

Uông Ấn chỉ thoáng nhìn qua liền dời mắt đi chỗ khác, hơi thở có phần không ổn định.

Hắn vậy mà lại ghét chính ánh mắt sắc bén liếc qua là sẽ không quên được của mình. Bởi hắn vừa nhìn một cái liền thấy được rất nhiều thứ không nên thấy...

Cô gái nhỏ... cô gái nhỏ...

Bấy giờ, Diệp Tuy hơi thất thần.

Có lẽ do Uông Ấn vội vàng, chiếc áo đơn màu đen chưa được khép kín vạt hoàn toàn đang để mở, lộ ra vòm ngực trắng trẻo rắn chắc với những vết sẹo loang lổ.

Diệp Tuy chợt nhớ lại cảnh tượng lúc Uông Ấn bị thương. Khi đó, hắn để mình trần, tấm lưng trắng nõn thon gầy đầy những vết sẹo cả nông cả sâu.

Diệp Tuy chỉ nhìn thôi đã phát hoảng, chứ đừng nói đến bản thân hắn phải chịu đựng những vết thương đó.

Kể từ đó đến giờ, nàng mới lại một lần nữa nhìn thấy những vết sẹo của hắn, nên bất ngờ không kịp đề phòng.

Uông Ấn lúc này không giống với lúc bị thương hôn mê, còn nàng lúc này cũng không chỉ một lòng quan tâm đến thương thế của hắn mà không rảnh để ý đến điều gì khác.

Chiếc áo đơn màu đen hắn khoác chéo trên người để lộ lồng ngực săn chắc. Những vết thương trên ngực đại diện cho sự anh dũng quả cảm của hắn. Nhờ ánh nến, khuôn mặt tuấn tú vô ngần đã có hơi thở hồng trần.

Uông Ấn như thế này... cả người toát ra vẻ quyến rũ khôn tả, giống như yêu tinh đêm tối, có thể hớp hồn người khác.

Diệp Tuy càng cảm thấy bồn chồn, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện ra cổ họng mình khô khốc.

Hai người họ đang đứng rất gần nhau, nhưng ánh mắt đều né tránh đối phương, và cùng không nói gì.

Trong phòng ngập tràn sự im lặng, dường như còn có gì đó khác, kiều diễm, ẩn hiện khiến lòng người rung động nhưng không rõ ràng.

Một lúc lâu sau, vẫn là Uông Ấn lên tiếng phá vỡ sự im lặng này: “Cô gái nhỏ, có chuyện gì sao?”

Hắn ngước mắt, vẫn né tránh Diệp Tuy, cố gắng xua đi những hình ảnh chấn động vừa nhìn thấy ra khỏi đầu.

Cho đến khi nhớ ra hành động của Diệp Tuy, khó khăn lắm hắn mới ổn định được hơi thở của mình.

Vào giờ này trước kia, cô gái nhỏ hẳn là đã ngủ, sao lúc này lại đi ra gian ngoài?

Nghe hắn hỏi vậy, Diệp Tuy cũng mới lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng bừng, ngay cả vành tai cũng phiếm hồng.

Mãi đến khi hai người họ ngồi xuống, nàng vẫn cảm thấy mặt mình nóng ran.

May mà lúc này Uông Ấn đã khép vạt áo lại, còn nàng cũng đã khoác áo ngoài, không còn bầu không khí khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn nữa.

Rốt cuộc những lời nàng muốn hỏi cũng có thể nói ra một cách bình thường: “Đại nhân, tại... tại sao ngài lại trở thành hoạn quan trong cung?”

Đồng tử của Uông Ấn hơi co lại, đôi môi mỏng mím chặt.