Trung thu vừa trôi qua, Vĩnh Chiêu Đế liền quyết định đội ngũ các quan viên đi theo.
Trong đó có Chu Vân Xuyên mà Uông Ấn và Diệp Tuy đang hết sức để ý, cũng có cả Ngũ hoàng tử đã đến điện Tử Thần thỉnh cầu, nhưng lại không có thái tử Trịnh Trọng.
Mặc dù thái tử không đi theo nhưng chẳng quan viên nào cho rằng thái tử đã thất thế, bởi vì Vĩnh Chiêu Đế đã ra một chiếu lệnh, viết: “Trong thời gian trẫm viếng hoàng lăng, thái tử ở lại Kinh Triệu, giao cho thái tử làm chủ xử lí tất cả việc quân sự hành chính cần giải quyết, chỉ định Tạ Giới làm trọng thần phụ trợ thái tử, nhất định phải xử lí đâu vào đấy, giữ gìn trật tự, khâm thử.”
Sắp xếp của Vĩnh Chiêu Đế vượt khỏi dự đoán của rất nhiều người, kể cả Uông Ấn.
Thái tử đã gần ba mươi tuổi, đã làm thái tử mười bảy năm, nhưng chưa bao giờ giám quốc.
Mặc dù Đại An không né tránh chế độ buông rèm chấp chính, nhưng trước kia thỉnh thoảng hoàng thượng có đi tuần các đạo lớn, cũng rời khỏi Kinh Triệu một thời gian, không thiếu lúc phải đi gần hai tháng. Song, hoàng thượng chưa từng giao việc quân sự triều chính lại cho thái tử.
Bây giờ hoàng thượng đi Mậu Lĩnh viếng hoàng lăng, cả đi cả về cũng chỉ hơn một tháng, sao đột nhiên lại để cho thái tử giám quốc?
Thái tử giám quốc đồng nghĩa với có cơ hội phê duyệt tấu chương, thật sự xử lí chuyện triều chính, tích lũy kinh nghiệm, mở rộng sức ảnh hưởng.
Điều này cũng đại diện cho việc thái tử có tư cách làm người kế vị, đã bước một bước vô cùng quan trọng.
Hoàng thượng đang độ sung mãn, lại để cho thái tử giám quốc, không cần phải nghi ngờ, thái độ thực sự rõ ràng.
Đó là ông cực kì coi trọng thái tử, nói cách khác chính là vị trí của thái tử vô cùng vững chắc.
Điều này khiến tâm tư rục rịch hành động vì chuyện danh gia vọng tộc bị diệt trừ của các quan viên trong triều tức thì ngưng lại.
Đám quan viên vốn định nghiêng về phe Ngũ hoàng tử hòng giành được công lao đi theo hoàng thượng cũng kiềm chế tất cả hành động, chuyển sang quan sát tình hình.
Người cảm thấy vui vẻ nhất, thậm chí là mừng rỡ như điên, đương nhiên là thái tử Trịnh Trọng.
Giám quốc, đây là hi vọng bí mật mà hắn ta từng nghĩ tới vô số lần, nhưng từ trước tới giờ chưa từng dám để lộ ra chút nào, vậy mà nay đã trở thành sự thật.
Lại còn vào lúc hắn ta đang lo sợ bất an về việc mình có trong đội ngũ tham gia lễ tế không, thì hoàng thượng bỗng nhiên tuyên bố sắp xếp thế này, đúng thật là khiến hắn ta không kịp chuẩn bị.
Trịnh Trọng nhất thời có cảm giác như rơi vào sương mù, trong lòng hoài nghi tất cả không phải sự thật.
Hoàng thượng thật sự để hắn giám quốc sao? Thật sao? Thật sao?
“Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ! Đây là chuyện vui lớn, điện hạ nhất định phải nắm thật chắc cơ hội này!” Tang Chính Minh nói, mặt mày tươi cười.
Là thuộc quan của Đông Cung, lại còn là xá nhân của thái tử, con đường làm quan, cuộc đời của y đã khắc sâu dấu ấn của thái tử Trịnh Trọng, tất nhiên là y hi vọng thái tử càng ngày càng xuôi chèo mát mái, tốt nhất là có thể leo lên vị trí cao nhất kia.
Nếu việc này thật sự thành hiện thực thì về sau lúc luận công ban thưởng, hiển nhiên không thể thiếu được công lao của y.
Bởi vậy, Tang Chính Minh tiếp tục cười nói: “Điện hạ, việc giám quốc là điều may mắn, cũng là thử thách, may mà hoàng thượng đã cân nhắc chu đáo cho điện hạ, để lại Tả bộc xạ đại nhân và các trọng thần dày dạn kinh nghiệm. Bây giờ, chiếu lệnh đã được ban xuống rồi, điện hạ nên chuẩn bị hậu lễ để đưa đến phủ của Tả bộc xạ đại nhân, lấy lễ đó để tỏ ý coi trọng.”
Trịnh Trọng mỉm cười gật đầu, đáp: “Nói đúng lắm! Bản điện hạ giao việc này cho ngươi làm đấy, nhất định phải làm thật ổn thỏa cho bản điện hạ!”
Tang Chính Minh cung kính đáp lời: “Vâng, điện hạ, nhất định thần sẽ không phụ sự kỳ vọng của người.”
Trịnh Trọng xua tay ra hiệu cho Tang Chính Minh lui xuống, sau đó không nén nổi cười.
Hắn ta phá lên cười “ha ha”, tự nhủ: “Ngũ hoàng đệ, mặc dù ngươi được theo phụ hoàng đi viếng hoàng lăng như ý nguyện, nhưng chắc hẳn chẳng vui vẻ đâu nhỉ? Ha ha!”
Trịnh Trọng nghĩ không sai, đúng là Ngũ hoàng tử Trịnh Phồn hiện giờ không hề vui vẻ, khiến cho bầu không khí trong phủ Ngũ hoàng tử rất nặng nề.
“Đã điều tra rõ ràng chưa? Tại sao phụ hoàng lại quyết định ra ý chỉ để thái tử giám quốc?” Trịnh Phồn hỏi Trưởng sử Hứa Luyện.
Giọng nói của y vẫn rất đỗi ôn hòa, nhưng ai cũng có thể nghe ra vẻ không vui rõ rệt.
Hứa Luyện cúi đầu, thưa: “Bẩm điện hạ, nô tài bất tài, không điều tra được tại sao hoàng thượng lại đột nhiên quyết định như vậy. Bên Huy phi nương nương cũng không có tin tức gì cả.”
Trịnh Phồn sa sầm sắc mặt, không tài nào kiềm chế được nỗi tức giận trong lòng, hổn hển nói: “Chủ định này của phụ hoàng tuyệt đối không phải là nhất thời, sao lại không điều tra ra được? Điều tra cho bản điện hạ, gần đây có những ai thường xuyên đến điện Tử Thần!”
Hứa Luyện đã sớm điều tra việc này, bèn lập tức bẩm rằng: “Điện hạ, nô tài đã điều tra, gần đây, người thường xuyên ra vào điện Tử Thần có Hoàng hậu nương nương và Uông đốc chủ, ngoài ra chỉ có vài đại thần trong triều.”
Trịnh Phồn đã thấy rõ Vi hoàng hậu có thái độ như thế nào với thái tử.
Vi hoàng hậu chỉ hận không thể diệt trừ thế lực của thái tử, nhất định không thể nhìn được cảnh thái tử giám quốc, việc này tuyệt đối không phải do bà ta làm.
Còn về Uông đốc chủ…
Trịnh Phồn nghĩ đến quan hệ thông gia giữa nhà họ Diệp và nhà họ Liễu. Liễu trắc phi nói rằng quan hệ giữa phu nhân của Uông Ấn và Nhị phòng nhà họ Diệp rất tốt, thế nên y mới mượn con đường vòng này để kết thân với Uông đốc chủ.
Hiện tại, nhà họ Diệp đã đồng ý kết thông gia, theo một nghĩa nào đó cũng đại diện cho thái độ của Uông đốc chủ.
Huống hồ Uông đốc chủ luôn đứng ở vị trí trung lập trong triều, hắn sẽ đề nghị chuyện để thái tử giám quốc sao?
Trịnh Phồn cho rằng Uông Ấn cũng không thể nào làm chuyện như vậy.
Hứa Luyện nheo mắt lại, cẩn thận quan sát sắc mặt của Trịnh Phồn, sau đó đưa ra ý kiến: “Điện hạ, không cần phải sốt ruột, theo nô tài thấy thì thái tử giám quốc cũng không phải là chuyện xấu với điện hạ.”
Trịnh Phồn nhướng mày, gương mặt giống Huy phi đến tám phần hiện lên vẻ nghi hoặc, cất giọng ôn hòa hỏi: “Ồ? Nói vậy là sao?”
Hứa Luyện cười đáp: “Điện hạ, họa phúc luôn đi liền với nhau, thái tử giám quốc quả thật là cơ hội và để rèn luyện nhưng cũng là một thách thức, là nguy cơ. Trong lúc thái tử giám quốc, Kinh Triệu không xảy ra chuyện gì thì còn được, nhưng nếu có vấn đề thì chẳng phải sẽ khiến triều đình rối ren hay sao? Như vậy các quan viên trong triều sẽ nghĩ thế nào? Hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào? Liệu hoàng thượng còn coi trọng, còn thích thái tử không?”
Hứa Luyện thoáng dừng lại rồi nói tiếp: “Điện hạ, ngược lại, nếu thái tử điện hạ xử lí thỏa đáng chuyện triều chính, lập được uy danh trong triều, thể hiện năng lực một cách xuất sắc, có tố chất làm minh quân, thì hoàng thượng thật sự sẽ vui vẻ sao?”
Trịnh Phồn suy nghĩ trong chốc lát, hai mắt bỗng sáng lên, gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng! Việc giám quốc đâu có dễ làm! Hơi bất cẩn chút là sẽ khiến phụ hoàng không vui.”
Nếu thái tử giám quốc không tốt thì khỏi cần phải nói, điều này chứng tỏ thái tử không có bản lĩnh gì, các quan viên trong triều sẽ đánh giá thái tử là kém cỏi, hoàng thượng sẽ thất vọng về thái tử.
Nếu thái tử làm tốt quá, khiến các quan viên trong triều hài lòng và tán thưởng thì vẫn mang đến phiền phức.
Hoàng thượng đang độ tráng niên, ông ta sẽ nghĩ thế nào khi nghe các quan viên trong triều ca ngợi người kế vị, thấy năng lực của người kế vị thật sự mạnh mẽ?
Trong phạm vi thế lực của mình, sao có thể để người khác xâm chiếm, hoàng thượng thân là thiên tử, há lại cho phép so sánh mình với người khác?
Thái tử giám quốc thật ra là một củ khoai lang nóng bỏng tay, dễ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Chuyện này đâu phải cơ hội gì, mà là cây đao kề cổ uy hiếp mới đúng.
Nghĩ thông suốt được như vậy, Trịnh Phồn mỉm cười, giọng nói vẫn êm ái: “Nếu đã như vậy thì cứ để hoàng huynh giám quốc cho thật tốt đi. Bổn điện hạ chỉ tập trung đi theo phụ hoàng viếng hoàng lăng thôi.”
Viếng hoàng lăng vốn là nguyện vọng của y, bây giờ đã được như nguyện, đây chính là chuyện tốt.
So sánh ra thì tình hình của y tốt hơn thái tử nhiều.