Uông Xưởng Công

Chương 340: Chương </span></span>340KHÔNG NỠ



Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã là hạ tuần tháng chín, thời gian tiến hành lễ tế lớn đã tới.

Các vật phẩm tam sinh ngũ nghi* được dùng cho lễ tế đã được chuẩn bị ổn thỏa từ lâu, Thái Thường Tự và quan viên Lễ Bộ đã chuẩn bị xong lời văn tế trời xanh, các quan viên đi cùng đã sớm tập trung tại Kinh Triệu, Tả Dực Vệ và các lực lượng hộ vệ đều đã chờ xuất phát…

(*) Tam sinh: ba loại gia súc để cúng tế bò, dê, lợn. Ngũ nghi: năm loại dụng cụ dùng cho cúng tế.

Mọi việc đều đã được chuẩn bị đầy đủ, sau khi phó cận thí của Tư Thiên Giám gieo quẻ chọn được giờ lành, thời gian khởi hành được ấn định vào giờ Tỵ một khắc.

Uông Ấn cũng đã chuẩn bị xong xuôi, đương nhiên không chỉ chuẩn bị vật dụng để lên đường mà còn bố trí ổn thỏa cho Đề Xưởng, Điện Trung Tỉnh và Vận Chuyển Các trong một tháng tiếp theo, chủ yếu là tiến hành giám sát việc thái tử giám quốc.

Từ khi Vĩnh Chiêu Đế đưa ra quyết định để thái tử giám quốc, Uông Ấn bắt đầu trở nên vô cùng bận rộn.

Hắn luôn dậy thật sớm, chạy ngược chạy xuôi ở Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh, đến khuya mới về nhà, gần như không dùng bữa tối ở trong phủ.

Thế nhưng, bất kể Uông Ấn bận rộn đến đâu, khi Diệp Tuy đi ngủ, kiểu gì hắn cũng sẽ trở lại viện Tư Lai, canh giữ ở gian ngoài.

Chờ Diệp Tuy ngủ rồi, hắn mới khoác áo rời đi, tiếp tục bàn việc cùng các thuộc hạ như Đường Ngọc, Ngô Bất Hành trong Hạ Nhật Trai.

Mấy ngày trước khi xuất phát, tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi, hắn mới nhàn rỗi và có thời gian ở bên Diệp Tuy.

Lúc này, Uông Ấn và Diệp Tuy đang đi dạo trong phủ. Đã là hạ tuần tháng chín, trong phủ nhà họ Uông vẫn muôn hoa đua nở, đập vào mắt vẫn là cảnh tượng phồn hoa giàu có.

Mùi hoa quế thơm ngát ngập tràn trong không khí, khiến người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, hết thảy đều vô cùng tươi đẹp.

Nhưng trước cảnh sắc ấy, trong lòng Diệp Tuy vẫn chẳng hề cảm thấy hào hứng.

Uông Ấn sắp theo hoàng thượng khởi hành đi Mậu Lĩnh viếng hoàng lăng, lòng nàng cũng càng ngày càng thấy không nỡ.

Đến bây giờ, nàng mới nhận ra từ sau khi gả cho Uông Ấn, nàng và hắn chưa từng xa cách lâu đến thế.

Cho dù bận rộn đến mức nào, hắn đều về phủ nghỉ ngơi, chỉ trừ cái đêm hắn đến Lương Châu rồi bất ngờ bị thương, không có ở Kinh Triệu.

Hơn nửa năm nay, nàng đã có thói quen bầu bạn với hắn.

Vừa nghĩ tới việc hắn sắp rời khỏi Kinh Triệu trong thời gian dài như vậy, lòng nàng liền thấy hơi chán chường, tinh thần không sao phấn chấn lên nổi.

Uông Ấn và Diệp Tuy bước sóng vai, hắn xưa nay kiệm lời mà bây giờ lại có rất nhiều điều muốn nói: “Cô gái nhỏ, lúc bổn tọa không ở Kinh Triệu, nàng phải chăm sóc bản thân cho tốt. Chu thái y và Trần thái y sẽ đến đây đúng giờ, nếu nàng thích thì có thể thỉnh giáo Triệu Tam Nương cách sử dụng ám khí.”

Vào ngày sinh nhật của Diệp Tuy, Uông Ấn đã tặng nàng mấy trăm hộp quà sinh nhật, bên trong toàn là trang sức chứa ám khí, hai tháng nay, nàng vẫn đang làm quen với chúng.

Thêm vào đó, Uông Ấn còn dạy nàng không ít cách tự vệ, một là để tăng cường thể chất cho nàng, hai cũng là để nàng quen với thao tác dùng ám khí.

Diệp Tuy hơi thất thần, mất một lúc mới trả lời: “Đại nhân, thiếp biết rồi.”

Nghe vậy, Uông Ấn liếc nhìn Diệp Tuy, không kìm được bèn hỏi: “Cô gái nhỏ, nàng… sao vậy?”

Nghe giọng của nàng không có chút tinh thần nào cả, ánh mắt đờ đẫn, ngay cả nét mặt trông cũng có phần chán nản.

Rõ ràng là tâm trạng của nàng không tốt.

Trong đầu Uông Ấn nghĩ đến báo cáo của Khánh bá mấy ngày nay: Mọi thứ trong viện Tư Lai đều bình thường, phu nhân rất nghiêm túc học y thuật với Chu thái y và Trần thái y. Lúc rảnh rỗi, phu nhân sẽ sắp xếp việc nhà và làm quen với cách sử dụng những món trang sức.

Nếu tất cả đều bình thường thì tại sao tâm trạng của nàng lại không tốt?

Dù sao Khánh bá cũng chỉ là hộ vệ của viện Tư Lai, không theo hầu bên cạnh nàng nên có khả năng là ông đã không quan sát được tỉ mỉ.

Uông Ấn nghĩ thầm mấy ngay nay mình đã quá bận rộn, không tránh khỏi việc lơ là nàng.

Hiện giờ, hắn sắp phải đi xa, nếu trong lòng nàng có điều gì đó không vui thì phải làm sao mới được đây?

Nghe Uông Ấn hỏi, không hiểu sao, trong lòng Diệp Tuy càng cảm thấy lưu luyến, hơn nữa còn thấy tủi thân khó diễn tả.

Hắn sắp phải rời khỏi Kinh Triệu, lần này đi hơn một tháng trời, hắn… trong lòng hắn không có chút quyến luyến nào sao?

Diệp Tuy ngẩng đầu liếc nhìn Uông Ấn, rất muốn hờn dỗi đáp: Không có gì, đã phiền đại nhân phải bận tâm.

Nhưng nhìn thấy vẻ lo lắng rõ ràng trên gương mặt tuấn tú kia, trái tim nàng khẽ run lên, cảm thấy hoàn toàn không muốn hờn dỗi nữa.

Hắn sắp đi xa một thời gian, nàng còn hờn dỗi làm gì?

Nàng hơi cúi đầu xuống, rồi vẫn nói ra những lời trong lòng: “Đại nhân, thiếp… thiếp chỉ không nỡ xa đại nhân mà thôi.”

Uông Ấn nghẹn lời, không biết nên trả lời sao.

Đáy lòng hắn bỗng trở nên dịu dàng, vành tai rõ ràng đỏ lên.

Thì ra là thế, nàng nói không nỡ xa hắn… không nỡ xa hắn…

Biết nàng đang không vui, hắn chẳng những không cảm thấy lo lắng nữa mà còn thấy vui sướng thầm trong lòng, tại sao lại như vậy?

Uông đốc chủ không hiểu bản thân lúc này, nhưng thành thật trả lời: “Ta… ta cũng không nỡ xa nàng. Một tháng trôi qua nhanh thôi, chẳng mấy chốc là ta sẽ về.”

Giọng hắn êm dịu, bớt đi sự lạnh nhạt, ánh mắt của hắn nhìn Diệp Tuy rất đỗi dịu dàng như có thể bao dung tất cả.

Chạm phải ánh mắt đó của hắn, Diệp Tuy cảm thấy chút tủi thân trong lòng thoáng cái đã biến mất, chỉ còn lại sự luyến tiếc sâu sắc.

Một tháng, thời gian nghe có vẻ rất ngắn nhưng hắn còn chưa rời đi mà tâm trạng của nàng đã sa sút thế này.

Một tháng tới nhất định là sẽ dài dằng dặc.

Một tháng tới, chắc chắn nàng sẽ khó ngủ.

Uông Ấn hiểu tâm trạng của nàng nhưng lại không muốn xoáy sâu vào nỗi buồn biệt ly, cười nói: “Cô gái nhỏ, chúng ta đến tiệm Quảng Hàn Hương đi, hoa quế ở đó đang vào lúc nở rộ nhất.”

Nói rồi, hắn nắm tay nàng dắt đi, ánh mắt đượm ý cười.

Uông đốc chủ ung dung nhàn tản, cuốn hút mạnh mẽ, khiến người ta vô thức cảm thấy yên lòng.

Diệp Tuy chậm rãi nhếch khóe môi, theo sau Uông Ấn đi về phía tiệm Quảng Hàn Hương.

Đúng là nàng không nỡ chia tay hắn, nhưng cũng không cần thể hiện vẻ sinh ly tử biệt như vậy.

Hai người họ tự biết với nhau tình cảm luyến lưu này là được rồi.

Phủ Ngũ hoàng tử cũng đang trong bầu không khí biệt ly.

Ngũ hoàng tử phi Tề thị và trắc phi Liễu thị đều đỏ hoe mắt, dặn dò Ngũ hoàng tử hết lần này tới lần khác là phải chăm sóc tốt cho bản thân, không ngừng nói mấy lời như không nỡ để điện hạ đi như vậy.

Trịnh Phồn mỉm cười ôn hòa, thỉnh thoảng lại gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.

Chỉ khi hai vị phi tử cúi đầu lau nước mắt, trên mặt hắn mới hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.

Bổn hoàng tử đâu phải vào sinh ra tử, có gì mà lo lắng?

Huống hồ hắn chỉ đi một tháng, có gì mà không nỡ?

Lúc Tề thị và Liễu thị ngẩng đầu lên, mặt hắn vẫn dịu dàng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu, khiến hai vị phi tử cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Thấy vậy, Trịnh Phồn mới căn dặn chuyện quan trọng nhất: “Khi bổn điện hạ rời khỏi Kinh Triệu, các nàng phải chú ý động tĩnh ở Kinh Triệu mọi lúc, đặc biệt là động tĩnh của phủ thái tử, không được bỏ lỡ bất cứ điều gì.”

Hắn nghĩ ngợi chốc lát rồi căn dặn thêm: “Ta sẽ gửi tình hình trên đường đi về cho các nàng. Các nàng không cần phải lo lắng, có thể nghĩ cách tới thăm Đốc chủ phu nhân, nói với nàng ta về tình hình trên đường, trao đổi lẫn nhau, nhân dịp này mà rút ngắn khoảng cách với phủ nhà họ Uông.”

Tề thị và Liễu thị đều gật mạnh đầu, tỏ ý chắc chắn sẽ cẩn thận chú ý tình hình ở Kinh Triệu, mong điện hạ yên tâm...