Uông Xưởng Công

Chương 345: Chương </span></span>345CÓ CÔNG CỨU GIÁ



Mọi người đều biết đề kỵ võ công cao cường, gần như ai cũng có thể lấy một địch mười, nhưng họ lại không biết võ công của Uông Ấn thế nào.

Bởi vì hầu hết mọi người đều chưa từng được thấy Uông Ấn ra tay.

Tối nay, giữa chốn rừng sâu của núi Mậu Lĩnh, cuối cùng các hộ vệ đã được nhận thức vô cùng rõ ràng về thân thủ của Uông đốc chủ.

Khi tiếng hét thất thanh vừa vang lên, binh linh Tả Dực Vệ vừa mới kịp thắp nến thì đã cảm thấy tóc mai khẽ lay động như có gì đó phóng vút qua trước mặt.

Thế nhưng, bọn họ không nhìn ra gì cả, còn tưởng là gió thổi qua.

Khoảnh khắp tiếp theo, bọn họ nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết kèm theo những tiếng ngã phịch xuống đất.

Ngay sau đó giọng nói lạnh lùng vang lên: “Vi thần cứu giá chậm trễ, khiến hoàng thượng hoảng sợ!”

Đến tận lúc ấy, các hộ vệ mới biết Uông đốc chủ đã có mặt trong ngự trướng.

Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy Uông Ấn xuất hiện thế nào, chứ đừng nói đến việc nhìn rõ hắn động thủ tấn công.

Đợi đến lúc bọn họ định thần lại thì vụ hành thích trong ngự trướng đã kết thúc từ lâu rồi, những kẻ mặc đồ đen đã sớm nằm gục dưới đất, đao kiếm nhuộm máu rơi rải rác.

Nhiệm vụ của các binh lính Tả Dực Vệ là bảo vệ hoàng thượng, hiển nhiên đều là những người đã được chọn lựa cẩn thận từ trong đội ngũ, nhưng chính bọn họ còn không phản ứng được nhanh bằng Uống Ấn.

Đốc chủ đại nhân đã ổn định tình hình chỉ trong chốc lát.

Vừa nghĩ đến khoảng cách giữa trướng của Đốc chủ đại nhân và ngự trướng của hoàng thượng, đám binh lính Tả Dực Vệ cảm thấy thật kinh hãi.

Tốc độ thật khủng khiếp!

Chưa kể đến, Đốc chủ đại nhân còn kịp ra tay hạ gục được đám thích khách, bảo vệ hoàng thượng thành công.

Giản Tĩnh An đứng trước ngự trướng, nhìn Uông Ấn với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Trướng của y và Uông Ấn ở cạnh nhau, y thấy rõ một khắc sau khi tiếng thét vang lên, Uông Ấn mới phóng vút ra. Cùng lúc đó, y cũng lao về phía ngự trướng.

Khi y đến nơi thì cục diện bên trong đã được ổn định.

Con người sợ nhất là sự so sánh. Lần so sánh này, y đã biết được sự chênh lệch giữa mình và Uông Ấn.

Nhìn lại, Uông Ấn vẫn mang dáng vẻ thờ ơ, y phục Minh Xà màu đỏ thậm chí chẳng có mấy nếp nhăn, ngoại trừ hơi thở hơi gấp gáp chứng tỏ hắn vừa mới động tay động chân ra, về căn bản không nhìn ra được hắn đã lao vội từ xa đến đây.

Rơi vào tình thế nguy hiểm mà như đang nhàn nhã tản bộ, khí phách và bản lĩnh thế này, Giản Tĩnh An cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Đứng ngẩn người ở lối vào lều trướng giống như Giản Tĩnh An còn có thứ sử Thái Châu - Chu Vân Xuyên.

Bởi vì thời gian này Chu Vân Xuyên rất được Vĩnh Chiêu Đế coi trọng nên trướng của hắn ta ở ngay bên cạnh ngự trướng. Khoảnh khắc tiếng thét cất lên, hắn ta lập tức bật dậy lao ra ngoài, định xông vào ngự trướng để hộ giá.

Nhưng tình huống vừa rồi quá hỗn loạn, các binh lính Tả Dực Vệ đã ngăn cản, không cho hắn ta vào trong ngự trướng.

Cứ bị ngăn lại như vậy, cho đến khi hắn ta tránh được binh lính Tả Dực Vệ xông vào thì mọi việc đã kết thúc.

Chu Vân Xuyên ngẩn người nhìn Uông Ấn đang đứng trong ngự trướng mà đầu óc trở nên hoàn toàn trống rỗng.

Cho dù hắn ta đã dự tính đến hàng nghìn khả năng thì cũng không ngờ tốc độ của Uông Ấn lại nhanh như thế. Nhanh đến mức đã cứu được hoàng thượng và khống chế được đám thích khách trước tất cả mọi người. Nhanh đến mức đã chiếm được công lao lớn nhất mà hắn ta đã dốc hết sức lên kế hoạch hòng giành được.

Nhận ra động tĩnh ở lối vào ngự trướng, Uông Ấn vốn đang nhìn mấy tên thích khách đang ngã gục dưới đất, lại đưa mắt nhìn về phía đó, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Chu Vân Xuyên.

Rõ ràng là một cái liếc mắt rất nhẹ, rõ ràng gương mặt không thể hiện cảm xúc gì, nhưng Chu Vân Xuyên lại cảm thấy cổ mình lạnh buốt, như có một lưỡi kiếm sắc bén đang kề bên cổ, khiến tim hắn ta run lên.

Chu Vân Xuyên buộc mình phải trấn tĩnh, lặng lẽ chắp tay sau lưng. Từ phía sau có thể nhìn thấy rõ ngón tay hắn ta đang không ngừng run rẩy.

Thời khắc ấy, Uông Ấn đã hiểu rõ tất cả.

Hóa ra Chu Vân Xuyên không chỉ hiến kế sách mà còn có công hộ giá, mới có thể thăng lên làm thượng thư Lại Bộ chỉ trong hai năm ngắn ngủi.

Chu Vân Xuyên dâng tặng quyển sách “Xem xét tài năng để dùng người”, nhờ nó mà bầu bạn bên cạnh hoàng thượng, mới có thể thể xông vào hộ giá một cách hợp tình hợp lí.

Tất cả những việc này đều đã sớm được lên kế hoạch.

Uông Ấn tin rằng, cho dù bản thân hắn không đề nghị hoàng thượng nghe bẩm báo và quyết định chính sự trong ngự trướng thì Chu Vân Xuyên cũng có cách để dâng tặng quyển sách kia lên.

Thứ sử Thái Châu - Chu Vân Xuyên đúng thật là rất bản lĩnh!

Ánh mắt hờ hững của Uông Ấn dường như có thể nhìn thấu lòng người, khiến Chu Vân Xuyên cảm thấy mọi việc mình làm không thể che giấu nổi dưới ánh mắt ấy. Hắn ta chột dạ quay đi nơi khác, tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt Uông Ấn, mà giả vờ lo lắng nhìn Vĩnh Chiêu Đế.

Vĩnh Chiêu Đế mặc bộ y phục mỏng màu vàng, ống tay áo rõ ràng đã bị lưỡi kiếm cắt qua, đầu tóc lộn xộn, trên giường cũng bừa bộn.

Rõ ràng, tình hình vừa rồi trong ngự trướng không mấy lạc quan, chắc hẳn đế vương đã trải qua một phen tránh né, vật lộn rất nguy hiểm.

Mặt mày Vĩnh Chiêu Đế tái nhợt, vẻ mặt còn chưa hết kinh hoàng. Ông ta đang được nội thị Phòng Bảo đỡ ngồi xuống, cơ thể dường như đã cứng đờ.

Chuyện vừa xảy ra khiến Vĩnh Chiêu Đế choáng váng sợ hãi, hai chân vẫn run lập cập tới tận bây giờ. Ông ta căn bản là không ngờ được lại có kẻ đến ám sát mình.

Khoảnh khắc nhìn thấy lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ông ta hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì, chỉ giương mắt nhìn thanh kiếm kia đâm tới.

Nếu không phải Uông Ấn đến kịp, đẩy ông ta ra thì lưỡi kiếm không phải cắt trúng mỗi ống tay áo mà đã xuyên qua ngực.

Vĩnh Chiêu Đế lên ngôi đã mười chín năm, những hoàng huynh hoàng đệ tranh giành ngôi vị với ông ta khi đó đều đã sớm hóa thành cát bụi. Những kẻ bề tôi ỷ thế không coi quân vương ra gì mà tiếm quyền, cỏ trên mộ bọn họ cũng không biết đã thay được mấy lần.

Ông ta ngồi vững trên ngai vàng từ lâu, nhưng sau mười chín năm lên ngôi lại vẫn còn có kẻ đến ám sát?

Là kẻ nào? Đến cùng là kẻ nào có gan tày trời như vậy!

Có lẽ bởi vì đã ngồi xuống, có lẽ bởi vì thích khách đã bị Uông Ấn khống chế, tâm trạng hoảng loạn của Vĩnh Chiêu Đế đã dần dần bình tĩnh lại, vẻ mặt kinh hoàng dần biến thành tức giận.

Ông ta siết chặt nắm đấm, lạnh lùng ra lệnh: “Thẩm vấn cho trẫm! Cho dù róc xương lóc thịt chúng cũng phải hỏi cho ra kẻ đứng sau sai khiến là ai!”

Đế vương nổi giận, tất có đổ máu.

Và chính đám thích khách mặc đồ đen đang nằm gục dưới đất sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của Vĩnh Chiêu Đế trước tiên.

Song, đúng vào lúc này, những kẻ mặc đồ đen đang nằm trên mặt đất đột nhiên nôn ra máu đen, co giật vài cái rồi tắt thở.

Uông Ấn khẽ nhíu mày, để ngăn ngừa những thích khách kia tự sát, vừa rồi hắn đã phong bế huyệt đạo của bọn chúng, khiến bọn chúng không thể cử động, nên không có khả năng bọn chúng lén lút uống thuốc độc. Thế nhưng, bọn chúng vẫn chết.

Trong trường hợp này, chỉ có một khả năng, đó chính là đám thích khách đã uống thuốc độc từ trước, bất kể việc có thành hay không thì đều sẽ bỏ mạng.

Đây không phải là những thích khách bình thường, mà là sát thủ chuyên bán mạng.

Lúc này, binh linh Tả Dực Vệ cũng đã bắt được những thích khách ngoài lều trướng và bẩm báo lên một tin tức chấn động, khiến tất cả những người có mặt tại đây đều thay đổi sắc mặt.

Ngoại trừ Uông Ấn.