Uông Xưởng Công

Chương 361: Chương </span></span>361VỨT BỎ



Nghe báo mẹ mình cho gọi, Trịnh Phồn vội vã đến cung Vĩnh Hòa - nơi Phạm thị đang ở.

Phạm thị luôn có dáng vẻ trông yếu ớt khiến người ta vừa nhìn thấy đã sinh lòng thương xót.

Có điều, lời nói của bà ta thì không yếu ớt như vậy mà vô cùng sắc bén: “Phồn nhi, lần này chuyện Tiết Triệu Tôn cắn càn có chứng cứ xác thực. Cho dù nguyên nhân sâu xa là gì thì việc con dấu của con có trên mật thư là sự thật không thể thay đổi.”

Trịnh Phồn gật đầu, đương nhiên là y biết điều này, nếu không y đã chẳng lo lắng bất an như vậy.

“Lại nói, việc này đều phải trách Tề thị! Bảo quản con dấu cũng không xong, còn gây ra họa lớn thế này!” Phạm thị lạnh lùng.

Trịnh Phồn toan cất tiếng nhưng cuối cùng lại thôi.

Bây giờ mẹ y nói những điều này thì có ích gì? Bây giờ không phải là lúc so đo đúng sai, mà quan trọng là phải tìm cách giải quyết vấn đề.

Bấy giờ, Phạm thị đổi giọng, trở nên nhẹ nhàng hơn: “Phồn nhi, con đừng nóng vội, chuyện này vẫn còn đường cứu vãn. Tiết Triệu Tôn nói đã gặp Ngũ hoàng tử phi, là do Ngũ hoàng tử phi sai khiến, việc này liên quan gì đến con?”

Dứt lời, bà ta bưng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, trông rất nhàn nhã và thư thái.

Trịnh Phồn ngẩn người ra, nhất thời không thể hiểu được ý của bà ta, thoáng nghi hoặc: “Mẫu phi, ý của người là…”

Phạm thì vẫn cầm chén trà, mở miệng đáp: “Vợ chồng vốn là một thể, lời này không sai. Nhưng con thấy người vợ nào thật sự có thể đại diện cho chồng mình chưa? Theo bổn cung thấy, Tề thị đã lừa gạt con làm việc này, lúc đó con đang ở trên đường cùng đội ngũ tham gia lễ tế, bị che giấu nên đương nhiên là không biết gì cả.”

Lần này, Trịnh Phồn đã hiểu rõ ý của mẹ y.

Y cứng đờ cả người, nhìn Phạm thị với ánh mắt khó tin nổi: “Mẫu phi, ý của người là bảo con... bảo con đẩy hết cho Tề thị.”

Sao mẹ y có thể nói vậy, Tề thị là phi tử mà bà ta đã cẩn thận lựa chọn cho y cơ mà!

Từ trước tới nay bà ta luôn không ngớt lời khen ngợi Tề thị, nói rằng nàng ta hiểu lý lẽ, biết lo cho đại cục, cưới được nàng ta là phúc của con trai bà ta. Bà ta quên rồi sao?

Phạm thị không bận tâm đến sự kinh ngạc của y, gật đầu đáp: “Đúng vậy! Vợ chồng như chim liền cành, nhưng tai họa ập đến thì mỗi con bay một hướng. Nếu Tề thị có thể thừa nhận tất cả thì phụ hoàng sẽ kín đáo phê bình mà không thật sự làm gì con hết. Đây mới là cách giải quyết vấn đề.”

“Nhưng... nhưng Tề thị không hề biết gì về chuyện này. Nếu đổ hết tất cả lên đầu nàng ấy, vậy... vậy thì...” Trịnh Phồn lẩm bẩm, vẻ mặt rối rắm.

Y nhớ đến sự yêu kiều của Tề thị và những khổ tâm của nàng ta, vất vả trù tính cho y bao năm qua.

Bây giờ sao có thể bảo y làm như vậy được? Không được, không được!

Phạm thị đậy nắp chén trà “cạch” một tiếng, giọng nói lạnh lùng cứng rắn: “Ngoài làm như vậy ra, Phồn nhi còn có cách nào sao? Nếu tình cảm vợ chồng của Phồn nhi thật sự thắm thiết thì mẫu phi cũng không ngăn cản con. Mẫu phi cùng lắm chỉ vào ở trong lãnh cung mà thôi, chỉ sợ cho con với Tề thị phải vào đại lao.”

Nghe bà ta nói hết câu, sắc mặt Trịnh Phồn trắng bệch, lẩm bẩm: “Đại lao? Không đâu, chỉ là chuyện của Bình Hoài Thự thôi mà, sẽ không bị giam vào đại lao đâu...”

Kể cả việc này là do y đứng sau giật dây đi chăng nữa thì cũng chỉ liên quan đến Bình Hoài Thự trực thuộc Thái Phủ Tự, y là hoàng tử, sao phụ hoàng lại giam y vào đại lao được?

Phạm thị không chút nể nang đập tan hi vọng của con trai, lạnh lùng nói: “ Lúc đó con không ở Kinh Triệu nên không biết sự việc nghiêm trọng đến mức nào. Lần này Bình Hoài Thự đã làm liên lụy đến tất cả phương diện dân sinh, còn khiến rất nhiều dân chúng chịu chết! Tiết Triệu Tôn đã đang ở trong đại lao Đề Xưởng, con vẫn còn cho rằng đây chỉ là ‘thôi mà’ sao?”

“Chuyện này mà làm đến nơi đến chốn thì chính phủ Vĩnh Lạc Hầu cũng sẽ bị hỏi tội. Hoàng thượng đang lo không có cơ hội mang nhà công thần ra để khai đao, con tưởng lần này phủ Vĩnh Lạc Hầu sẽ bình an vô sự sao? Thật quá ngây thơ!”

Khuôn mặt yếu ớt của Phạm thị tỏa lửa giận bừng bừng, trông rất đáng sợ, nhưng lại càng cho thấy mức độ nghiêm trọng trong những lời bà ta nói và sự nguy cấp của tình thế.

Cho dù hoàng thượng không tin Trịnh Phồn đứng sau giật dây, thì con dấu của Ngũ hoàng tử vẫn sờ sờ ra đấy. Nó là biểu tượng cho địa vị Ngũ hoàng tử, cất giữ con dấu không cẩn thận cũng là tội lớn.

Quan trọng hơn là chuyện liên quan đến nhà họ Tề của phủ Vĩnh Lạc Hầu.

Phủ Vĩnh Lạc Hầu là nhà công thần, có địa vị vinh quang nhưng cũng kìm hãm trách nhiệm.

Phạm thị bầu bạn bên cạnh Vĩnh Chiêu Đế đã lâu, ít nhiều cũng biết rõ tâm tư của người chung gối, biết được thái độ của Vĩnh Chiêu Đế đối với nhà công thần trong những năm gần đây như thế nào.

Mặc dù hoàng thượng không nói gì, chỉ khi Hộ Bộ, Thái Phủ Tự dâng báo cáo thu chi hằng năm lên, ông ta mới khẽ nhíu mày.

Chỉ qua cái nhíu mày này cũng có thể nhìn ra rất nhiều điều.

Bà ta vẫn luôn nhắc nhở con trai mình phải thận trọng, trông Tề thị cũng là người tinh tế chu toàn, sao lại có thể gây nên sơ suất lớn như vậy?

Bà ta không biết hoàng thượng sẽ nghĩ gì về chuyện mật thư, nhưng bà ta chỉ có một đứa người con trai là Trịnh Phồn, không thể không lo liệu cho tình huống xấu nhất.

May mà trong chuyện này, Tiết Triệu Tôn chỉ khai ra một mình Tề thị, từ đầu chí cuối Trịnh Phồn không có ở Kinh Triệu, vừa vặn đổ hết cho Tề thị là có thể thuận lợi thoát thân.

Đây mới là thượng sách, con trai bà ta còn do dự nỗi gì?

Hơn nữa, nếu Tề thị thật sự suy nghĩ cho Trịnh Phồn thì sẽ hiểu rõ tình thế, thông minh mà nhận hết tội danh về mình, đảm bảo cho Trịnh Phồn bình an vô sự.

Đó mới là việc Tề thị nên làm và cũng là bổn phận của nàng ta.

Nhưng đáng buồn cười là Trịnh Phồn còn bận tâm đến tình cảm vợ chồng. Sinh ra trong hoàng tộc, đâu đâu cũng là ánh đao bóng kiếm, ở đâu ra nhiều tình cảm như thế?

Song, hiểu con không ai bằng mẹ, bất luận bây giờ Trịnh Phồn do dự nao núng thế nào thì cuối cùng nhất định cũng sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.

Tình cảm thủy chung không thay đổi? Nực cười!

Lúc này, trong phòng của trắc phi Liễu thị của phủ Ngũ hoàng tử, Liễu trắc phi đưa một lá thứ lại gần ngọn lửa, khuôn mặt trông hết sức hiền lành.

Nhìn lá thư hóa thành tro tàn, Liễu thị hơi mỉm cười.

Nụ cười này đã cởi bỏ hết vẻ hiền lành, ngờ nghệch trên mặt nàng ta, càng hiện rõ đôi mắt hạnh lúng liếng đa tình, cả người toát ra thần thái đặc biệt.

Có điều, nàng ta đã nhanh chóng thu lại thần thái đó, lần nữa trở lại với vẻ ngờ nghệch hiền lành.

Ngay sau đó, nàng ta liền đứng dậy cất tiếng sai bảo: “Chuẩn bị đến chính viện!”

Nàng ta phải đi gặp Tề thị, có một số chuyện nên nói trước với Tề thị một tiếng.