Uông Xưởng Công

Chương 37: Thắng lớn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Người có thể ra làm quan, chẳng có mấy ai là hạng ngu dốt. Chuyện mà Diệp Cư Tiêu nghĩ đến, những quan viên khác hiển nhiên cũng có thể nghĩ đến.

Bởi vậy, sau khi kết thúc buổi chầu ở điện Tuyên Chính, tùy tùng theo hầu bên cạnh các vị triều thần, ai nấy đều dùng mọi biện pháp đưa tin tức về phủ với tốc độ nhanh nhất, để mau chóng ứng phó.

Giống Diệp Cư Tiêu đây, đã xem như là phản ứng chậm.

Khi Tùng ma ma – ma ma quản sự của Chu thị đến trạm giao dịch Tứ Phương gọi người môi giới ra làm việc thì kinh ngạc nhận ra bên trong bên ngoài trạm giao dịch Tứ3Phương toàn người là người, chen chúc như nêm. Bà ta hoàn toàn không chen vào được.

Tình hình này, đừng nói là gọi người môi giới đến phủ nhà họ Diệp, hiện tại đến ngay cả bảo người môi giới làm việc tại chỗ cũng gian nan.

Thế là Tùng ma ma bèn lập tức chạy về phủ bẩm báo lại tình hình ở trạm môi giới Tứ Phương cho Chu thị nghe, khiến hàng lông mày Chu thị dựng cả lên.

Đợi đến khi Chu thị vất vả chen vào được bên trong trạm giao dịch Tứ Phương đầu tóc cũng rối bời, lại chỉ thấy người môi giới bất đắc dĩ cười nói: “Diệp phu nhân, thật không phải! Các cửa hàng trên2đường Dương Gia, thậm chí là cả mấy đường gần đó, đều không còn gian hàng nào nữa hết.”

Chu thị nghẹn ứ họng, cảm thấy trước mắt dần tối đen.

Không còn gian nào hết, sao người ta lại ra tay nhanh thế? Ngay đến cửa hàng mạn xung quanh mà nhà họ Diệp cũng không mua được, về sau chắc chắn sẽ thành chuyện cười cho kẻ khác. Quan trọng hơn là số bạc thu về tay bà ta sau này sẽ giảm đi rất nhiều, và vị trí phu nhân cai quản việc nhà của phủ nhà họ Diệp sẽ càng vất vả!

Càng nghĩ, Chu thị càng cảm thấy khó chịu, nếu không có Tùng ma ma bên cạnh đỡ thì bà1ta chắc hẳn đã ngã khuỵu xuống đất.

***

So với tình cảnh khốn khó của Chu thị, tình hình của Tam phòng nhà họ Diệp có đỡ hơn, nhưng cũng không khá hơn là bao.

Nhìn mấy tờ khế ước mua bán nhà trên đường Trường Long, mặt Đào thị đầy âu sầu, không nhịn được thở dài một tiếng.

Việc phủ Kinh Triệu chuyển khỏi đường Trường Long là tin xấu đối với bà. Lợi nhuận thu từ hai cửa hàng trên đường Trường Long chiếm gần một phần ba tài sản riêng của bà. Mà các khoản chi tiêu mấy năm nay của Tam phòng lại chủ yếu dựa vào hai cửa hàng này.

Nếu phủ Kinh Triệu được di dời, việc buôn bán trên1đường Trường Long sẽ bị ảnh hưởng cực kì lớn, thu nhập sẽ giảm sút nhanh chóng. Đến lúc đó, Tam phòng lấy gì để sống qua ngày đây?

Đào thị thở dài day hai đầu lông mày, vẻ lo âu hiện rõ trên khuôn mặt bà.

Hiện tại có thể nói, mây đen đang bao phủ khắp nhà họ Diệp. Người không bị ảnh hưởng đến tâm tình, thậm chí còn vô cùng vui mừng phấn khởi thì chắc chỉ có hai chủ tớ Diệp Tuy và Bội Thanh.

Tam phòng nhận được tin tức khá muộn, Chu thị đi đến trạm giao dịch Tứ Phương rồi, Diệp Tuy mới được biết chuyện này.

Giống như những người khác, lúc nghe được tin này thì Diệp1Tuy cũng kinh ngạc không kém. Có điều, không phải vì nội dung tin tức mà là vì thời gian nó bị bại lộ.

Hiện giờ đang là hạ tuần tháng chín, cách thời điểm nàng mua cửa hàng trên đường Dương Gia chưa đầy một tháng. Nếu chậm trễ chút nữa, nếu nàng không lấy được ba nghìn lượng từ chỗ Vận Chuyển Các thì nàng đã bỏ lỡ cơ hội cực lớn này rồi.

Giờ nghĩ lại lại thấy hoảng sợ. May mà nàng đã mua trước cửa hàng trên đường Dương Gia. Xem ra, việc nàng to gan đánh cược hai nghìn lượng bạc đã giành được thắng lợi.

Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ lý do làm sao để đưa hai gian hàng trên đường Dương Gia cho mẹ mình.

Nàng đã tĩnh tâm lại, nhưng đại nha hoàn Bội Thanh thì vẫn trong trạng thái sửng sốt chưa thể bình tĩnh lại.

Tin tức này gây chấn động mạnh, Bội Thanh như không thể vào tin vào tai mình: Phủ Kinh Triệu được chuyển đến đường Dương Gia? Trước đây không lâu, nàng còn cùng cô nương đến đó, nàng biết đường Dương Gia ở đâu, nơi ấy rõ ràng rất vắng vẻ.

Bội Thanh càng rõ một chuyện hơn, đó là cô nương đã giấu tất cả mọi người mua hơn mười cửa hàng trên đường Dương Gia.

Dạo đó, nàng nghĩ mãi không hiểu, vì sao cô nương lại mua cửa hàng ở nơi vắng vẻ như vậy. Bây giờ xem ra, nơi đó sau này nhất định sẽ cực kỳ nhộn nhịp. Chẳng lẽ, cô nương có thể tiên đoán trước?

Bội Thanh tuy vẫn chưa hết kinh ngạc nhưng vẫn còn nhớ rõ, cô nương từng dặn nàng phải giấu kín việc này, nên càng ra sức trấn tĩnh bản thân, cố không thu hút sự chú ý của ai khác.

Nhìn dáng vẻ cố gắng điều chỉnh cảm xúc của Bội Thanh, Diệp Tuy thầm hài lòng, trấn an: “Em không cần nghĩ nhiều, cứ coi như không có việc gì là được. Chuyện còn lại tự ta có sắp xếp.”

“Vâng, nô tỳ đã biết.” Bội Thanh cúi đầu đáp, trong lòng yên ổn lạ lùng.

Cô nương nói đúng, bất kể phủ Kinh Triệu có di dời hay không cũng chẳng liên quan tới một nha hoàn nhỏ bé như nàng. Nàng chỉ cần làm theo lời dặn của cô nương, coi như không có gì xảy ra là được.

Diệp Tuy định nói thêm gì đó, nhưng liếc mắt để ý thấy rèm cửa bị vén lên liền tức thì ngừng lời. Nàng đưa mắt ngầm ra hiệu cho Bội Thanh.

Bội Thanh gật đầu, khôi phục vẻ hiền lành ngày thường, khẽ lùi lại hai bước nhìn về phía cửa theo tiếng động phát ra.

Thì ra là Bội Ngọc đi vào, nàng ta bẩm với Diệp Tuy: “Cô nương, phu nhân mời cô nương sang viện Ánh Tú. Nô tỳ cùng cô nương qua đó nhé?”

Nói xong, liền đứng chờ bên Diệp Tuy với dáng vẻ ngoan ngoãn, cố che giấu suy nghĩ trong mắt.

Vừa rồi, cô nương và Bội Thanh đang bí mật nói gì nhỉ? Nàng ta vừa vào thì hai người ngừng nói, như thể đang đề phòng nàng ta vậy, thật kỳ lạ.