Uông Xưởng Công

Chương 385: Chương </span></span>385NIỀM VUI BẤT NGỜ



Không biết đã trôi qua bao lâu, xe ngựa dừng lại, Diệp Tuy xuống xe, sau khi phát hiện ra đây là nơi mình từng đến, hai mắt nàng trợn to, bất giác quay sang nhìn Uông Ấn, niềm vui và sự ngạc nhiên ngập tràn.

Đỉnh Xu Vân, không ngờ lại là đỉnh Xu Vân!

Ấn tượng của nàng về đỉnh Xu Vân thật sự rất tốt đẹp, nơi này tựa như chốn bồng lai tiên cảnh vậy, mây trắng lững lờ trên đầu, nơi sơn dã điểm xuyết hoa cỏ, còn cả hương vị thịt thú rừng trên đỉnh Xu Vân nữa… Nó ngăn cách tất cả ồn ào phồn hoa ở bên ngoài, khiến người ta cảm thấy vô cùng thư thái khoan khoái.

Đôi lúc, nàng lại nghĩ nếu lúc nào đó được cùng Uông Ấn trở lại đỉnh Xu Vân lần nữa thì thật tuyệt.

Tiếc là Uông Ấn bộn bề công việc, nàng cũng bận rộn nhiều thứ, đỉnh Xu Vân yên bình trở thành nỗi nhớ nhung trong lòng nàng.

Nàng chưa từng nghĩ Uông Ấn sẽ dẫn nàng tới đây.

Uông Ấn đứng bên cạnh Diệp Tuy, ra hiệu cho Triệu Tam Nương thắt chặt áo choàng cho Diệp Tuy rồi mới nói: “Ta vốn định đến mùa thu dẫn nàng tới đây, nhưng cảnh tuyết trên đỉnh Xu Vân cũng có ý vị khác.”

Thời điểm mùa thu, bởi vì hắn bận rộn công việc cho lễ tế lớn nên phải gác lại suy nghĩ dẫn Diệp Tuy đi chơi xa, mãi đến bây giờ mới làm được.

Nhìn vẻ tươi cười của Diệp Tuy, hắn biết nàng rất thích bất ngờ này.

Trước kia, đối với hắn, cho dù cảnh sắc trên đỉnh Xu Vân cực kì tươi đẹp thì cũng không có gì đáng để lưu luyến.

Cho đến khi hắn dẫn nàng đến đây…

Uông Ấn vẫn nhớ chính ở đỉnh Xu Vân này, lần đầu tiên hắn ở chung phòng với nàng, nghe nàng nói về “tiêu lộc mộng”, kể với nàng những chuyện cũ trong quân ngũ mà trước đó gần như chưa từng kể.

Lí do khiến người ta nhớ nhung một nơi nào đó, đôi khi không phải vì cảnh sắc ở đấy mà thường còn vì nơi đó lưu giữ những hồi ức đẹp đẽ.

Mà những ký ức đẹp đẽ liên quan tới đỉnh Xu Vân đều là do Diệp Tuy mang tới.

Uông Ấn không kìm được mà quay sang Diệp Tuy, nụ cười trong mắt khó lòng che giấu, nói: “Cô gái nhỏ, chúng ta đi ngắm đỉnh Xu Vân đi.”

Thời tiết trên núi vốn đã lạnh hơn ở Kinh Triệu, huống hồ đỉnh Xu Vân còn rất cao, cho dù tiết trời quang đãng thì nơi này vẫn bị bao trùm bởi tầng tầng lớp lớp tuyết trắng.

Khác với mùa xuân muôn màu muôn vẻ, cảnh sắc mùa đông ở đây hơi đơn điệu, nhưng tuyết trắng mênh mông dưới nền trời xanh cũng mang nét đặc biệt riêng.

Diệp Tuy nhắm hờ mắt lại, hít sâu một hơi không khí lạnh giá, cảm thấy cả người bỗng trở nên khoan khoái, không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào.

Nàng đang khoác áo lông ngỗng, tay cầm lò sưởi, cả người cảm thấy cực kì ấm áp.

Hai mắt nàng sáng lấp lánh, ánh lên niềm vui sướng thuần túy, nàng không ngừng cảm thán: “Đại nhân, nơi này thật đẹp, đỉnh Xu Vân thật đẹp!”

Uông Ấn không nói gì, nét mặt tươi tỉnh, ánh mắt hắn vẫn luôn đặt trên người Diệp Tuy.

Hắn thấy nàng còn đẹp hơn cảnh sắc nơi đây rất nhiều.

Lúc này, Phong bá tiến lên một bước, cười ha hả nói: “Phu nhân, trên đỉnh Xu Vân còn có mấy suối nước nóng, không biết phu nhân có thích không?”

Hai mắt Diệp Tuy lại càng sáng hơn, ngạc nhiên hỏi: “Phong bá, thật sao?”

Suối nước nóng, trên đỉnh Xu Vân lạnh giá này còn có suối nước nóng ư? Nàng chưa từng nghe Uông Ấn nhắc đến điều này.

“Đúng vậy, có suối nước nóng, nước suối trong vắt, rất tốt.” Người tiếp lời là Uông Ấn.

Hồi trong năm, bởi vì Diệp Tuy rất thích đỉnh Xu Vân nên Uông Ấn đã lệnh cho đề kỵ thu giữ đỉnh Xu Vân, đồng thời còn lệnh cho đề kỵ tu sửa lại nơi này, mới phát hiện đỉnh Xu Vân có địa nhiệt ở một vài nơi.

Sau khi nghe đề kỵ bẩm báo lại, Uông Ấn liền sai bọn họ khai quật nguồn nước ở những nơi đó, bởi vậy mới có mấy suối nước nóng này.

Lúc đó, thợ thủ công của Thiếu Phủ Giám đã nói, đây là suối nước nóng tự nhiên, hòa làm một thể với đỉnh Xu Vân, bản thân chúng đã đủ tạo nên cảnh đẹp rồi, xây thêm phòng ốc chỉ như một vết sẹo xấu xí, nên để suối lộ thiên, giống như minh châu trên đỉnh núi.

Khi đó, Uông Ấn ngẫm nghĩ rồi đồng ý với đề xuất này.

Bây giờ, nhìn thấy vẻ hớn hở của Diệp Tuy, hắn bỗng cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm lớn. Xung quanh suối nước nóng chỉ có cây cối che chắn, nếu nàng ngâm mình tắm ở bên trong…

Không được, tuyệt đối không được!

Hắn đang định nói trời lạnh không tiện ngâm suối thì Diệp Tuy đã lên tiếng: “Đại nhân, hay quá! Thiếp có thể đi xem thử ngay tối nay không?”

Nhìn đôi mắt ngập tràn mong đợi của nàng, Uông Ấn vốn định từ chối, khi mở miệng ra lại trở thành đồng ý: “Tất nhiên là được rồi, bổn tọa sẽ bảo đám người Triệu Tam Nương chuẩn bị.”

Dứt lời, trong mắt Uông đốc chủ thoáng ảo não.

Tuy nói đỉnh Xu Vân đã được đề kỵ canh phòng nghiêm ngặt, không thể có người tiến vào, nhưng… nhưng…

Cứ tưởng tượng cảnh Diệp Tuy ngâm mình dưới dòng suối tắm trong rừng thông, Uông đốc chủ cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, vẻ mặt lãnh đạm cũng có phần hơi mất tự nhiên.

Nhưng dường như Diệp Tuy không hề cảm nhận được tâm trạng của hắn, nàng đang say mê với phong cảnh trên đỉnh Xu Vân và niềm vui mừng có suối nước nóng. Đôi mắt phượng cong cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm, nàng đã bắt đầu sai bảo nhóm Triệu Tam Nương đi chuẩn bị.

Thực tế thì cũng không cần làm gì.

Từ trước khi bọn họ tới, gia nhân trong phủ đã sửa soạn ổn thỏa hết thảy mọi thứ ở đây rồi.

Nhà gỗ để nghỉ qua đêm trên núi đã được thu dọn sạch sẽ, tuyết đọng trên con đường trước cửa cũng đã được quét, chỉ đợi xưởng công và phu nhân đến.

Bởi vì đỉnh Xu Vân ở trên cao nên trời tối muộn hơn ở Kinh Triệu một chút, lại còn phản chiếu nền tuyết trắng nên đến cuối giờ Thân, sắc trời vẫn chưa tối hẳn.

Có điều lúc này, trên đỉnh đỉnh Xu Vân đã thắp đèn lồng, nhóm người Triệu Tam Nương đi đến bẩm rằng: “Phu nhân, suối nước nóng đã được chuẩn bị xong xuôi, phu nhân có thể qua đó bất cứ lúc nào.”

Nghe xong, đương nhiên là Diệp Tuy vui mừng khôn nguôi, nhưng Uông Ấn lại khựng người.

Nàng thật sự muốn tắm suối nước nóng sao?

Diệp Tuy nôn nóng theo Triệu Tam Nương dẫn đường, đi đến suối nước nóng lớn nhất trên đỉnh Xu Vân, bởi Đốc chủ đại nhân nói nước ở đây trong và phong cảnh xung quanh đẹp nhất.

Từ xa xa đã nhìn thấy hơi nước nóng bốc lên, hơi nước ấm áp hóa thành sương trắng lượn lờ, làm nổi bật màu trắng của tuyết, màu xanh thẳm của núi rừng, tựa như chốn tiên cảnh mờ ảo.

Tất cả mọi người đều vô thức nín thở tập trung, sợ phá hỏng hình ảnh tuyệt đẹp này.

Diệp Tuy đã thích nơi đây ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Khoảnh khắc bước chân vào, cơ thể được làn nước suối ấm áp bao quanh, Diệp Tuy không nén được khẽ thở hắt ra, cảm giác dễ chịu khó diễn tả.

Thật là thích, quá dễ chịu. Diệp Tuy nhắm mắt lại, để mặc bản thân đắm chìm trong cảm giác ấm áp, cảm nhận sự thoải mái của hơi ấm bốc lên.

Hồi lâu sau, nàng mới mở mắt ra rồi đứng dậy.

Vừa thấy rõ cảnh tượng trước mắt, tim nàng như nhảy ra khỏi lồng ngực, không nén nổi sợ hãi mà hét to.