Uông Ấn rời Kinh Triệu lần này, Diệp Tuy chỉ tiễn hắn ra phủ, không cố tình chạy đến cổng thành để trông theo giống như lần trước.
Thứ nhất là vì Uông Ấn đi thẳng ra khỏi cổng thành chứ không tiến cung đợi lệnh. Thứ hai là sợ rằng nếu tiễn càng xa thì lòng sẽ càng không nỡ, nàng sợ mình sẽ khiến Uông Ấn lo lắng.
Thế nhưng, có lẽ vì đã ở bên nhau sớm chiều trên đỉnh Xu Vân, có lẽ vì bây giờ vẫn còn là ngày đầu năm mới nên cảm giác quyến luyến trong lòng nàng càng thêm mãnh liệt, lại càng thấy không quen.
Vài ngày sau khi Uông Ấn rời đi, Diệp Tuy vẫn luôn chán chường, không có hứng làm gì.
Nàng ở lì trong phòng cả ngày, thẫn thờ nhìn giường chiếu được thu dọn ngay ngắn ở gian ngoài, cứ ngẩn ngơ mất hồn mãi.
Đến bữa tối, thỉnh thoảng nàng lại ngẩng đầu lên nói: “Đại nhân...”
Nhưng khi thấy không có ai ngồi trước mặt, nàng liền đột nhiên im bặt, vẻ mặt cũng thêm nét cô liêu.
Đúng vậy, nàng cứ quên mất rằng Uông Ấn hiện đang không có trong phủ mà đang thúc ngựa đi đến Lĩnh Nam...
Hiện giờ hắn đến đâu rồi? Mọi việc có ổn không?
Diệp Tuy khép chặt áo khoác trên người, cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Trên đỉnh Xu Vân rõ ràng lạnh hơn trong phủ rất nhiều, nhưng khi ở đó, nàng luôn thấy ấm áp.
Tại sao lại có sự khác biệt lớn như thế khi thiếu đi một người? Có lẽ vì người đó quá quan trọng phải không?
Cho đến tận bây giờ, Diệp Tuy mới nhận ra vị trí của Uông Ấn trong lòng nàng đã càng ngày càng nặng hơn trước, đến mức ảnh hưởng hoàn toàn đến suy nghĩ của nàng từ lúc nào không hay.
Đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Sống đến kiếp thứ hai, nàng hiểu quá rõ tầm quan trọng của “bản thân”, bất kể là vì nguyên nhân gì, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được để bản thân bị ảnh hưởng hoàn toàn bởi người khác.
Sướng vui đau khổ đều phải từ chính mình mà ra, không thể để người khác quyết định.
Đây là bài học đau thương mà nàng rút ra được từ kiếp trước.
Tuy nhiên, giờ đây chiều hướng đã có phần thay đổi.
Ánh mắt Diệp Tuy hoang mang xáo động, cuối cùng chỉ còn lại nỗi nhớ mong khôn nguôi.
Uông Ấn thì khác, hắn không giống như bất cứ người nào mà nàng từng gặp trước kia.
Cho dù vui sướng đau khổ của nàng đều gắn liền với hắn thì nàng cũng vẫn là chính mình, vẫn là Diệp Tuy đã sống tới kiếp thứ hai.
Rất lâu sau, Diệp Tuy mới khẽ thở dài: “Đại nhân...”
Ngay vào lúc này, nhà họ Diệp gửi thiệp mời đến phủ họ Uông.
Hiển nhiên, thiệp mời là do bác dâu Từ thị của nàng gửi tới, nói rằng trong phủ tổ chức yến tiệc nhân ngày Tết, mời Diệp Tuy đến tham dự, mọi người trong nhà rất muốn gặp nàng.
Diệp Tuy thoáng suy nghĩ rồi nhận lời ngay, nàng cũng rất muốn gặp anh trai mình, cảm thấy hơi nhớ hồ Minh Chiếu và viện Tây Đường. Vừa khéo mượn cớ để cả ngày không cần nghĩ đến Uông Ấn, xua đi nỗi buồn và nhớ mong vì chia ly.
Vào buổi sáng ngày mùng năm, Diệp Tuy đến nhà họ Diệp theo lời mời, bấy giờ Từ thị đã sớm đứng chờ ở cửa thùy hoa.
Vừa nhìn thấy Diệp Tuy, bà cười tít mắt bước đến đón, thân thiết nói: “Tuy nhi đến rồi, hai con bé Khởi nhi và Trản nhi cứ luôn miệng nhắc cháu đấy.”
Khuôn mặt bà đầy đặn, đôi mắt cười híp thành một đường cong, rõ ràng là đang rất vui: “Không chỉ có hai đứa chúng nó, ta cũng rất nhớ Tuy nhi.”
Nói rồi, bà liền bật cười.
Từ thị vốn không phải là người khắt khe khó sống chung mà sống hết sức tình cảm.
Trước đây, bà và Diệp Tuy đã có quan hệ rất tốt, từ sau khi con gái bà đính hôn thì lại càng có thêm thiện cảm với nàng.
Một người đối xử với một người khác tốt hay xấu, mọi người đều tự hiểu rõ trong lòng.
Vì vậy mà lần yến tiệc này, Từ thị đứng ở cửa thùy hoa chỉ để đón Diệp Tuy.
Còn như Diệp Vân và Diệp Thân của Đại phòng, đương nhiên là bà sẽ không làm vậy.
Hừ, có lẽ hai bà cô kia chắc hẳn cũng không mong muốn gì điều này.
Diệp Tuy tươi cười, nghe Từ thị nói vậy thì tâm trạng bất giác trở nên thoải mái hẳn lên.
Người thẳng tính đơn giản như Từ thị lấy vui vẻ là nhất, Diệp Tuy cảm thấy mình rất thích gần gũi với Từ thị.
Nàng đã sống đến kiếp thứ hai, trải qua quá nhiều chuyện thâm độc dơ bẩn, gặp quá nhiều người sống hai mặt, còn người vui vẻ cả ngày, thỉnh thoảng còn hơi ngốc nghếch nhưng tốt tính như Từ thị quả thực làm cho tâm trạng của con người ta nhẹ nhõm từ lúc nào không hay.
Khi Diệp Khởi và Diệp Trản nhìn thấy Diệp Tuy thì cũng vui mừng bước tới đón, cao giọng gọi nàng: “Rốt cuộc Tuy tỷ cũng tới, chúng muội xin chào Tuy tỷ!”
Diệp Tuy giả vờ nghiêm mặt, đáp: “Hai muội nói thế là xa cách rồi, Tuy tỷ sẽ giận đấy.”
Tiếc rằng dáng vẻ nghiêm túc này bị lộ tẩy rất nhanh, ngay cả nàng cũng không nhịn được mà bật cười.
Hơn một năm trôi qua, Diệp Khởi và Diệp Trản đã thay đổi khá nhiều.
Các nàng cao lên không ít, nhưng vẫn giống với Từ thị, gương mặt và thân hình đều tròn trịa, khác với những cô gái mảnh dẻ gầy gò ở Kinh Triệu.
Thoạt nhìn đã thấy tướng có phúc.
Dĩ nhiên, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Diệp Khởi và Diệp Trản đã không còn cảm giác tự ti buồn bã như trước nữa, ngược lại còn tràn đầy tự tin, tỏa ra sức hấp dẫn đặc biệt.
Nhất là Diệp Khởi đã đính hôn, mặt mày càng dịu dàng bừng sáng hơn. Nên nói thế nào đây?
Tựa như một nụ hoa hồng chớm nở, mặc dù còn chưa nở hoàn toàn nhưng đã có thể thấy được nét tao nhã độc đáo.
Có lẽ vì đã đính hôn nên Diệp Khởi trầm tĩnh hơn Diệp Trản nhiều. Khi đứng riêng với Diệp Tuy, Diệp Khởi khẽ nói: “Tuy tỷ, đã phiền tỷ phải nhọc lòng về chuyện nhà họ Liễu rồi.”
Nàng ta rất thẹn thùng khi nhắc đến việc cưới xin của mình, mặc dù tiếng nói nhỏ như muỗi kêu nhưng giọng nói đầy cảm kích.
Diệp Tuy cười đáp: “Muội cảm ơn tỷ làm gì, tỷ cũng rất mừng cho muội, đây là nhân duyên trời định của muội mà...”
Nàng hơi ngân dài giọng, tỏ ý trêu đùa.
Diệp Khởi nghe thấy vậy tức thì đỏ mặt, vội vàng cúi đầu, nhưng đôi mắt nàng lấp lánh niềm vui, gương mặt càng xinh tươi rực rỡ.
Diệp Khởi không ngờ thật sự có người lại thích dáng vẻ đầy đặn này của mình, người đó nói rằng... nói rằng rất thích, nhất định là khi ôm sẽ rất dễ chịu...
Nhớ tới những lời tâm tình ấy, Diệp Khởi cảm thấy mặt mình càng nóng như lửa, không dám ngẩng đầu lên.
Diệp Tuy hứng thú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Khởi, trong lòng cảm thán: Tiểu cô nương thật dễ thương, vì một người mà thẹn thùng vui vẻ.
Không biết vì sao nàng chợt nhớ tới Uông Ấn, nhớ đến rất nhiều lần hai người đối diện với nhau, nàng cũng đỏ mặt như thế.
Nàng cũng giống Diệp Khởi sao?
Diệp Tuy không thể nghĩ ra nguyên nhân, bởi vì đúng lúc này, Từ thị vén rèm bước vào, mỉm cười nói với Diệp Khởi: “Khởi nhi, con ra ngoài một lát, mẹ có chuyện muốn nói với Tuy nhi.”
Diệp Khởi nghe vậy liền ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Ngay sau đó, Từ thị phất tay ra hiệu cho nô tỳ thân cận cũng lui cả xuống.
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Diệp Tuy liền đông cứng.