Uông Xưởng Công

Chương 395: Chương </span></span>395BẤT NGỜ BIẾT ĐƯỢC



Diệp Tuy không biết chuyện xảy ra ở Phật đường, tất nhiên nàng cũng không để ý đến điều này.

Sau khi chào tạm biệt Từ thị, nỗi nhớ nhung và buồn rầu trong lòng Diệp Tuy đã vơi đi nhiều. Mặc dù nàng vẫn nhớ Uông Ấn nhưng sẽ không thất thần như mấy ngày đầu.

Có điều, nàng không thể hoàn toàn tập trung vào việc học y thuật, vì hiện giờ vẫn là ngày Tết, hai vị Chu thái và Trần thái y đều đang trong thời gian nghỉ ngơi, là lúc đoàn tụ vui vầy bên gia đình, nàng không muốn làm phiền họ đến phủ nhà họ Uông.

Đúng như Uông Ấn đã nói, học tập không thể vội trong một chốc một lát, nỗ lực không phải chỉ một sớm một chiều.

Hơn nữa, Diệp Tuy cũng bận rộn vì nhà họ Uông nhận được rất nhiều thiệp mời trong dịp năm mới.

Diệp Tuy đa phần không nhận lời, nhưng có một số thiệp lại phải cư xử cẩn trọng, chẳng hạn như thiệp mời của Trưởng công chúa Trịnh Vi, chẳng hạn như thiệp mời của công chúa Nguyên Khang.

Tuy nàng sẽ không đi dự tiệc nhưng vẫn hồi âm, gửi lời chúc mừng năm mới.

Diệp Tuy chọn ra một tấm thiệp trong số đống thiệp mời dày cộp, sau đó dặn người gác cổng Ninh An: “Ta nhận tấm thiệp này, ngươi đi trả lời, nói rằng ta sẽ đến.”

Ninh An nhận lấy tấm thiệp rồi cung kính lui ra ngoài.

Bội Thanh đang bóp vai cho Diệp Tuy thấy vậy, tò mò hỏi: “Phu nhân, thiệp mời của phu nhân Phạm thị... Chẳng lẽ là Phạm phu nhân mà mấy hôm trước phu nhân đã đến tặng quà cưới cho ạ?”

Diệp Tuy gật đầu, không nói gì thêm.

Đúng vậy, nàng chuẩn bị đến buổi tiệc theo lời mời của Cố Thanh Huy.

Năm trước, Cố Thanh Huy đã lấy cháu trai trưởng của Tư nông khanh Phạm Phục, trở thành đại thiếu phu nhân của nhà họ Phạm, cho nên chỗ ký tên trong tấm thiệp đề “Phạm phu nhân”.

Bởi vì Diệp Tuy hiểu tính của Cố Thanh Huy, cộng thêm chuyện Thái Phủ Tự trước đó, cả Cố Thanh Huy và nàng đều muốn qua lại thân thiết với nhau hơn.

Tình cảm phải từ từ bồi đắp, mặc dù tình cảm giữa đôi bên vẫn chưa tính là rất sâu đậm, nhưng đã thân hơn trước đây nhiều.

Bây giờ Cố Thanh Huy đặc biệt gửi thiệp mời tới, Diệp Tuy có lý nào lại không nhận lời?

Diệp Tuy tới dự tiệc, một là để củng cố tình cảm với Cố Thanh Huy, hai là để xua tan sự hiu quạnh khi Uông Ấn vắng nhà.

Không ngờ bữa tiệc này lại khiến nàng phát hiện ra một số chuyện khác thường.

Hôm đó, Diệp Tuy ăn mặc lộng lẫy để đến nhà họ Phạm.

Phía nữ nhà họ Phạm hiển nhiên là hết sức sợ hãi sự xuất hiện của nàng.

Song, bởi vì đây là bữa tiệc riêng của Cố Thanh Huy, vốn không có nhiều người được mời tới, hầu hết đều là bạn thân chốn khuê các nên không gây nên chấn động quá lớn trong nhà họ Phạm.

Trong nhóm khách khứa, Diệp Tuy phát hiện ra Mục Nghị, con gái út của Phó tướng quân Kinh Kỳ Vệ - Mục Thái Trừng, cũng là học trò học đàn trong viện Bích Sơn khi trước.

Diệp Tuy đang định đi tới chào hỏi thì Mục Nghị đã vừa cười khanh khách vừa đến đón, nói to: “Diệp muội đến rồi! À, có phải nên gọi là Đốc chủ phu nhân không nhỉ? Vừa rồi tỷ và Cố tỷ còn nhắc tới muội đấy.”

Giọng nói của Mục Nghị thẳng thắn mà phóng khoáng, mặc dù có nhắc đến Uông Ấn nhưng không có ẩn ý giống như Diệp Thân, không phải khẩu Phật tâm xà mà chỉ cảm thấy rất gần gũi.

Diệp Tuy tươi cười đáp: “Cố tỷ mở tiệc, tất nhiên là muội phải đến rồi. Muội cũng đã lâu không gặp Mục tỷ.”

Mục Nghị xua tay, vẻ mặt hơi buồn bực, nói với Diệp Tuy: “Ôi, đừng nói nữa, buồn lắm! Hiện giờ tỷ đang bị mẹ mình bắt đi xem mắt! Ngày nào cũng phiền chết đi được...”

Mục Nghị nhìn quanh một lượt, thấy không có ai dám nhìn về phía họ mới thấp giọng, ranh mãnh nói: “Muội không biết chứ, gần đây tỷ cải trang làm binh lính đến Kinh Kỳ Vệ. Những binh lính lỗ mãng đó cũng không đánh lại được tỷ... hì hì.”

Diệp Tuy chỉ thoáng kinh ngạc, tuổi tác của Mục Nghị đã khá lớn, bây giờ mới đi xem mắt, chẳng trách vợ chồng Mục phó tướng quân lại sốt ruột.

Lúc này, nét mặt Mục Nghị toát lên vẻ kiêu ngạo, chỉ kể về thành tựu to lớn của bản thân mà hoàn toàn không nhắc tới việc mình đã gây nên sóng gió ở Kinh Kỳ Vệ, khiến cha nàng đang vô cùng đau đầu vì điều này.

Bấy giờ, Cố Thanh Huy đi tới, cố tình nghiêm mặt quở mắng: “Diệp muội đừng nghe Mục muội nói lung tung. Mục muội ấy mà, đã gây ra họa lớn ở Kinh Kỳ Vệ, giờ đến chỗ tỷ lánh nạn đấy.”

Nói rồi, Cố Thanh Huy liếc nhìn Mục Nghị một cái sắc lẹm. Sau đó chẳng biết có phải nhớ đến chuyện của Mục Nghị ở Kinh Kỳ Vệ hay không mà chính Cố Thanh Huy cũng không nhịn được, phì cười thành tiếng.

Mục Nghị đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Muội không biết bọn họ yếu ớt đến vậy... Thế mà không đánh lại nổi một cô nương khuê các học đàn như muội.”

Mục Nghị dứt lời, Diệp Tuy không khỏi nhớ tới tiếng đàn từng nghe thấy trong viện Bích Sơn.

Có thể nói, Mục Nghị mới là đệ tử chân truyền của Bích Sơn Quân, tiếng đàn mang khí phách hào hùng, khiến người khác nghe thấy tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác phóng khoáng.

Có điều, Mục Nghị hơn Bích Sơn Quân không chỉ ở tiếng đàn mà còn là ở tính tình và chí khí.

Không cần phải nhiều lời về Bích Sơn Quân, sau khi chuyện y dan díu với công chúa Hi Bình bị khui ra, không biết y đã lưu lạc phương nào.

Nhưng Mục Nghị thì khác, nàng là con gái út của Phó tướng quân Kinh Kỳ Vệ - Mục Thái Trừng. Ai có thể ngờ được cô con gái út mà Mục Thái Trừng thương yêu nhất, sau này sẽ xông pha ra trận giết địch, cuối cùng còn chết trên sa trường?

Mục Nghị cũng như Cố Thanh Huy được xưng là trăng sáng của Kinh Triệu, chính là bởi công trạng và câu chuyện của họ.

Có lẽ cô nương lớn lên trong quân ngũ, trong lòng tự nhiên sẽ lĩnh hội và có ý chí vì nước quên thân chăng?

Diệp Tuy từng khâm phục và cảm thấy thương tiếc trước sự hy sinh trên chiến trận của Mục Nghị. Kiếp này được tiếp xúc với Mục Nghị nhiều hơn, nàng càng thêm phần thương tiếc.

Một cô nương chết trận như Mục Nghị, cha mẹ và người thân của nàng ấy sẽ đau đớn nhường nào?

Diệp Tuy đang định nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Mục Nghị khi nhắc đến quân ngũ, cuối cùng lại thôi.

Mỗi người đều có số mệnh và sự lựa chọn của riêng mình.

Tuy nàng đã sống lại kiếp này, nhưng cũng không có quyền can thiệp vào số mệnh của người khác.

Nhất là nhân vật như vầng trăng sáng của Kinh Triệu như Mục Nghị.

Hãy để nàng ấy đi theo con đường của chính mình đi.

Vận mệnh của nàng ấy chỉ mới bắt đầu, ai có thể nói chính xác được cuối cùng sẽ ra sao?

Vẻ ngượng ngùng trên mặt Mục Nghị nhanh chóng biến mất, nàng nói sang chuyện khác: “Nói đến viện Cầm, Cố tỷ nhận được thư của tiên sinh không? Tiên sinh đang ở đạo Nhạn Tây... Hình như cuộc sống cũng không được tốt.”

Mục Nghị hơi lo lắng, còn Diệp Tuy và Cố Thanh Huy nghe xong cũng thay đổi sắc mặt.

Tiên sinh mà Mục Nghị nói đến chỉ có một người, đó chính là Bích Sơn Quân - Đào Cửu Quy.