Uông Xưởng Công

Chương 401: Chương </span></span>401THIÊN PHÚ



Liễu Nguyên Tập không biết mình đã rời đi như thế nào, cứ cảm thấy bước chân lâng lâng, như thể cơ thể bên ngoài mộng du, còn mình vẫn trong giấc mơ.

Đốc chủ đại nhân hỏi hắn ta diệu kế? Vì thế mà dẫn hắn ta đi cùng đến đạo Lĩnh Nam?

Liễu Nguyên Tập ra sức lắc đầu, nhưng những lời nói vừa rồi và cái nhếch môi lúc sau cùng của Uông Ấn vẫn hiện lên trong đầu hắn ta, khiến hắn ta nhất thời sinh ra cảm giác… cảm giác…

Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ!

Hắn ta chỉ là một sĩ tử nhỏ nhoi của Quốc Tử Giám, còn là chi bên của chi bên của nhà họ Liễu. À, hiện tại được nhận làm con nuôi, cũng có thể coi như đã lên chi chính.

Nhưng ở đất Kinh Triệu nhân tài nhiều như sao trên trời, người như hắn ta quả thực không đáng để mắt đến, chẳng khác gì một hạt bụi, à, miễn cưỡng coi như một viên sỏi đi!

Hắn ta không có tiếng tăm, không có tài năng, gia đình không giàu có, sao Uông đốc chủ lại chú ý đến hắn ta?

Bách hộ loạn là vấn đề lớn của triều đình, Liễu Nguyên Tập chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tham gia vào chuyện lớn như thế.

Hắn ta không dám tin nên cứ ôm tâm trạng hư ảo này trở về phòng, chốc lát chưa thể lấy lại tinh thần.

Chu Li vẫn chưa rời đi, nhìn thấy bộ dạng ấy của Liễu Nguyên Tập thì không kìm được mà hỏi: “Xưởng công tìm ngươi nói chuyện gì?”

Nghe thấy vậy, ánh mắt đờ đẫn của Liễu Nguyên Tập dừng lại ở Chu Li, vô thức đáp: “Đốc chủ nói ngài có thuốc bí truyền, rất tốt cho vết thương ở chân khi cưỡi ngựa, bảo ta hỏi xin ngài một ít.”

“...” Chu Li hít vào một hơi, sắc mặt thoáng cái liền thay đổi.

Y cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Liễu Nguyên Tập với ánh mắt nghi hoặc, khó khăn lắm mới cất nên lời: “Xưởng công thật sự... đã nói với ngươi như vậy?”

Bấy giờ, Liễu Nguyên Tập mới dần dần lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt đột nhiên biến sắc của Chu Li, gật đầu và đáp: “Đúng thế, xưởng công đã nói như vậy.”

Nghe xong, sắc mặt Chu Li có thể nói là giăng đầy mây đen, cả người rũ xuống như thể... đang vô cùng thương tâm!

Liễu Nguyên Tập chớp chớp mắt, ngạc nhiên nhìn nét mặt đột ngột thay đổi của Chu Li.

Mấy ngày nay, Chu Li luôn mang vẻ mặt vô cảm, Liễu Nguyên Tập còn tưởng y là người mặt đơ, nhưng không ngờ cũng sẽ như thế này.

Có điều, vẻ mặt như cha mẹ qua đời này là sao?

Chu Li hít sâu một hơi như thể phải trải qua sự đấu tranh rất gian khổ, giọng điệu kiên quyết: “Nếu xưởng công đã có lệnh, thì... cho ngươi!”

Dứt lời, bàn tay y run rẩy lấy từ trong ngực áo ra một cái hộp nhỏ, mở hộp ra, lại lấy từ bên trong ra một cái hộp nhỏ hơn, rồi lại lấy từ bên trong cái hộp nhỏ hơn này ra một cái hộp nhỏ hơn nữa, cuối cùng là một cái lọ sứ màu trắng chỉ nhỏ bằng hai ngón tay.

Liễu Nguyên Tập nhìn không chớp mắt động tác của Chu Li, cả quá trình cứ cảm thấy hơi lơ mơ.

Chu Li đưa cái lọ cho Liễu Nguyên Tập, nhưng lại thình lình rụt về, ánh mắt đầy vẻ luyến tiếc. Sau đó giống như đã hạ quyết tâm, một lần nữa chìa chiếc lọ ra, nhưng lại lập tức rụt về…

Cứ vài lần như thế, Liễu Nguyên Tập nhìn mà hoa cả mắt.

Ngay khi Chu Li đưa cái lọ ra lần nữa, Liễu Nguyên Tập bỗng giơ tay ra, cầm lấy cái lọ một cách không hề khách khí, cười nói: “Nếu vậy thì cảm ơn Chu đại nhân.”

Ánh mắt Chu Li tỏ vẻ đau đớn chẳng khác gì bị cắt mất miếng thịt, vẻ mặt càng thêm không nỡ, y gật đầu mà ánh mắt vẫn dán chặt vào cái lọ nhỏ kia.

Uông xưởng công đã dặn thì cho dù y luyến tiếc thế nào cũng phải cho, đúng thật là hời cho tiểu tử Liễu Nguyên Tập!

Đề kỵ ti phòng - Chu Li đại nhân, trung thành và tận tâm, võ nghệ cao cường, làm việc chu đáo cẩn thận... vô số ưu điểm, phương diện nào cũng tốt.

Chỉ có điều: Rất keo kiệt!

Phàm là thứ đã đến tay y, muốn lấy đi thì quả là khó hơn lên trời.

Trong cái lọ đó đựng thứ thuốc trị thương mà y đã phải nghiên cứu vô số phương thuốc cổ truyền, cuối cùng cắn răng mua về mấy trăm loại dược liệu quý hiếm mới điều chế ra, có thể sánh với thần dược, chữa thương cực kì hiệu quả, tuy không đến mức “cải tử hoàn sinh” nhưng tốt hơn những thuốc trị thương của Thái Y Viện nhiều.

Lần này xuống phía Nam, Chu Li chỉ mang theo một lọ nhỏ, chính bản thân cũng không nỡ dùng, định để dành ngộ nhỡ xưởng công bất chợt cần tới. Nào ngờ, cuối cùng cái lọ lại rơi vào tay tiểu tử Liễu Nguyên Tập.

Chu Li tiếc đứt ruột, càng nhìn lại càng xót, cuối cùng không nhịn được đành dời ánh mắt đi chỗ khác.

Vẻ mặt của y khiến tâm trạng trên trời của Liễu Nguyễn dần dần đáp xuống đất.

Bấy giờ hắn ta mới nhớ lại lời trưng cầu diệu kế của Uông đốc chủ rồi nắm chặt cái lọ, ánh mắt không còn đờ đẫn nữa mà ánh lên vẻ quả quyết.

Thời gian học bắn cung cưỡi ngựa ở Quốc Tử Giám, hắn ta hứng thú nhất với mưu lược binh thư, chưa kể trong quyển sách mà hắn ta đọc gần đây cũng có nhiều ghi chép lịch sử liên quan đến các bộ lạc.

Nhất định hắn ta sẽ nghĩ ra diệu kế hay, không phụ lòng coi trọng của Uông đốc chủ!

Ba ngày liền, Liễu Nguyên Tập không ra khỏi phòng mà đề kỵ, các quan viên của đạo Lĩnh Nam và binh lính của Lĩnh Nam Vệ lại liên tục ra vào phòng hắn ta.

Uông Ấn đã đặc biệt dặn dò rằng nếu hắn ta có yêu cầu gì thì đều có thể đề cập với đề kỵ, nên những người này mới tới để giải thích riêng cho Liễu Nguyên Tập về tình thế của đạo Lĩnh Nam, quan trọng nhất là mọi vấn đề từ lớn đến nhỏ liên quan tới bách bộ.

Trong ba ngày nay, Uông Ấn cũng không hề nhàn rỗi, hắn cùng Trương Hào Đoan và Quan Hàn Tùng đi tuần tra xung quanh các bộ lạc để tận mắt quan sát tình hình thực tế.

Đến ngày thứ ba, Uông Ấn trở lại phủ nha Thiều Châu, cửa phòng của Liễu Nguyên Tập cũng mở ra. Vừa ra khỏi phòng hắn ta đã đến gặp Uông Ấn luôn và bẩm rằng: “Đốc chủ, thiên hạ hợp tan tan hợp. Bách bộ náo loạn đã lâu, chắc thủ lĩnh của những bộ lạc đều tỉnh táo, hẳn vì hiểu rõ cách làm của triều đình rồi sinh khó chịu. Sự náo loạn hiện giờ, thay vì bảo là kết quả tranh giành quyền lực nội bộ, chi bằng nói là dấu hiệu bọn họ muốn tách khỏi triều đình thì đúng hơn.”

Nghe vậy, sắc mặt Uông Ấn không hề thay đổi, hắn chỉ nói: “Ngươi cứ nói tiếp đi.”

“Vâng, đốc chủ. Người có thể làm thủ lĩnh của bách bộ chắc hẳn không phải kẻ ngốc. Có tiền đề là vậy, muốn dẹp yên loạn bách bộ thì đầu tiên phải thay đổi sách lược của triều đình đối với các bộ lạc, coi bọn họ như con dân của Đại An, không phân biệt đối xử. Vì vậy, ta nghĩ có thể làm thế này...” Liễu Nguyên Tập tiếp tục trình bày.

Hắn ta ưỡn thẳng sống lưng, giọng nói dần dần cất cao, ánh mắt sáng ngời đến đáng sợ.

Hắn ta dứt lời, Uông Ấn trầm ngâm một lát rồi khẽ gật đầu.

Cô gái nhỏ không sai, Liễu Nguyên Tập thật sự có thiên phú trên phương diện này.