Uông Xưởng Công

Chương 404: Chương </span></span>404THỦ LĨNH PHÙNG TRÂN



Đề Xưởng chuyên điều tra và truy bắt, mọi người trong Đề Xưởng, từ xưởng công đến người phục dịch đều rất giỏi việc che giấu tung tích.

Việc Uông Ấn dẫn theo mấy đề kỵ đến bộ lạc Lý đương nhiên là hành động bí mật. Để không thu hút sự chú ý của người khác, bọn họ đã cẩn thận xóa hết những dấu vết xuất hiện trên suốt quãng đường.

Tận đến khi tới được thung lung này, nhìn thấy nơi ở của bộ lạc Lý, bọn họ mới ngưng che giấu hành tung.

Bởi vậy, bọn họ vừa xuất hiện ở rìa thung lũng đã bị thị vệ của bộ lạc Lý phát hiện.

Họ không khỏi giật mình khi thấy nhóm người xuất hiện ở đây, hai chân run rẩy, lập tức chĩa giáo dài vào nhóm người Uông Ấn. Một người trong số đó thu hết can đảm, lớn giọng quát: “Mấy người là ai? Tại sao lại ở đây?”

Uông Ấn chắp hai tay sau lưng, nét mặt lãnh đạm, không trả lời.

Đường Ngọc tiến lên, mỉm cười với người nọ, lộ ra dáng vẻ thật thà dễ gần, đáp rằng: “Chúng ta đến từ phủ nha Thiều Châu, muốn xin gặp Phùng thủ lĩnh, mong vị huynh đệ thông báo giúp một tiếng.”

Nói rồi, Đường Ngọc liền lấy lệnh bài của phủ nha Thiều Châu dắt ở thắt lưng ra. Đây tất nhiên là do Trương Hào Đoan chuẩn bị sẵn cho.

Phùng thủ lĩnh chính là Phùng Trân - Thủ lĩnh của bộ lạc Lý.

Nghe thấy từ phủ nha Thiều Châu, người canh gác thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn nụ cười thân thiện của Đường Ngọc, bèn thu giáo về.

Y làm mấy động tác tay ra lệnh cho thị vệ khác rồi nói với nhóm người Uông Ấn: “Ta đi thông báo với thủ lĩnh, xin các vị chờ ở đây một lát.”

Nhóm thị vệ này không phải kẻ ngu ngốc dễ bị lừa mà thật sự thì đó chính là chỗ khôn khéo của họ.

Khoảnh khắc nhìn thấy nhóm người Uông Ấn họ đã biết nhóm người này không phải diện bình thường mà có võ công cao cường, có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng họ, nếu thật sự muốn giở trò nham hiểm thì đã không lộ diện để họ nhìn thấy, mà sẽ kết thúc họ bằng một nhát dao.

Vả lại, tuy có khí thế kinh hãi, gây áp lực cực lớn nhưng họ không toát ra sát khí.

Nhất là người dẫn đầu có vẻ ngoài như thể thần tiên hạ phàm khiến họ hoàn toàn không dám liếc nhìn thêm.

Người thị vệ nhanh chóng trở lại, cung kính nói với nhóm người Uông Ấn: “Các vị, thủ lĩnh chúng ta có lời mời, mời các vị đại nhân vào!”

Dứt lời, y đi trước dẫn đường, băng qua một đoạn đường ngắn, qua vài trạm kiểm tra, cuối cùng dừng lại trước một bức tường thành nằm bên trong thung lũng.

Bức tường chỉ có một lối vào, lính gác bên ngoài cầm đại đao.

Bên cạnh là một thị vệ với vóc dáng cao lớn, thoạt nhìn ăn mặc tươm tất, khuôn mặt tỏ ra kiên nghị và trang nghiêm, có lẽ không phải là lính gác bình thường mà có địa vị quan trọng hơn.

“Các vị đại nhân, tiểu nhân chỉ đưa các vị được tới đây thôi. Đây là Lâm Vệ Trưởng của chúng ta. Ngài ấy sẽ dẫn các vị đi gặp thủ lĩnh.” Còn chưa bước qua lối vào của tường thành, người canh gác dẫn đường đã cất lời giới thiệu như vậy.

Đường Ngọc nở nụ cười với y, để lộ hai lúm đồng tiền, nhã nhặn đáp: “Người huynh đệ vất vả rồi!”

Bọn Chu Li và Liễu Nguyên Tập đều cảm thấy mặc dù bộ lạc Lý không lớn lắm nhưng được canh phòng rất nghiêm ngặt, lính gác làm việc… cũng rất có quy củ.

Chắc hẳn rằng thủ lĩnh của bộ lạc Lý không phải người ngu ngốc.

Thế nhưng, sau khi Chu Li và Liễu Nguyên Tập gặp thủ lĩnh Phùng Trân thì không khỏi ngạc nhiên, bỗng cảm thấy có lẽ suy nghĩ trước đó của mình đã sai rồi.

Phùng thủ lĩnh… nên nói thế nào nhỉ?

Phùng thủ lĩnh tuổi còn rất trẻ, vẻ ngoài trông như mới ngoài hai mươi, nhưng dung mạo cụ thể thì không nhìn ra được, bởi vì nàng ta vẽ hoa văn trên mặt, chỉ thấy một đôi mắt đen láy sáng ngời và làn da ngăm ngăm.

Chưa kể đến việc vị thủ lĩnh của bộ lạc Lý này có thân hình rất cao lớn, khỏe khoắn, thoạt nhìn vậy mà không thấp hơn Liễu Nguyên Tập là bao.

Phụ nữ mà cao như vậy, không phải là điều thường thấy.

Quan trọng hơn là sau khi nhóm người Uông Ấn đi vào, ánh mắt của vị Phùng thủ lĩnh đã dán chặt trên người Uông Ấn.

Làm sao để miêu tả… ánh mắt ấy đây?

Liễu Nguyên Tập cảm thấy ánh mắt ấy như người đói lâu ngày thấy đồ ăn trước mặt vậy.

Bọn Đường Ngọc còn chưa xưng danh tính và tỏ rõ mục đích đến thì Phùng thủ lĩnh đã bước tới, quan sát Uông Ấn từ trên xuống dưới với vẻ háo sắc, giống như đang thèm nhỏ dãi, cất lời: “Vị đại nhân này tướng mạo thật đẹp, mạn hỏi...”

Nàng ta còn chưa dứt câu thì đã cảm thấy một luồng sức mạnh kỳ lạ thình lình đẩy cơ thể về phía sau đánh “phịch” một tiếng, nàng ta đã ngồi lại vị trí ban đầu.

Uông Ấn phất tay áo, nhẹ nhàng chắp tay sau lưng, đứng thẳng người, mặt không biến sắc, như thể vừa rồi không xảy ra chuyện gì, cứ như không phải là hắn ra tay “đưa” Phùng thủ lĩnh trở lại trên ghế vậy.

Bầu không khí trong sảnh nghị sự của bộ lạc Lý tức thì thay đổi, Lâm Vệ Trưởng dẫn nhóm người Uông Ấn vào lập tức hít sâu một hơi, há hốc miệng kinh ngạc, ngơ ngác.

Sao Phùng thủ lĩnh đã trở lại ghế ngồi rồi? Chuyện gì vừa xảy ra?

Phùng Trân quay về vị trí ban đầu cũng ngẩn người, một lúc sau mới hiểu ra, trong lòng không nén nổi kinh hãi.

Võ công của nàng ta cũng coi như là cao cường trong bộ lạc Lý, bằng không, với thân phận nữ giới đã chẳng ngồi ở vị trí thủ lĩnh bộ lạc.

Lúc nãy rõ ràng nàng ta cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng khiếp đẩy mình đi mà không thể kháng cự, đến khi nàng ta ngồi xuống rồi, luồng sức mạnh đó mới được thu lại.

Phùng Trân liếc mắt thấy người đàn ông tuấn tú kia phất tay áo, chẳng lẽ là hắn sao?

Đường Ngọc đứng bên cạnh Uông Ấn cúi đầu xuống, trong mắt ẩn chứa nụ cười đầy ẩn ý.

Vẻ ngoài của xưởng công đương nhiên làm kinh ngạc lòng người, nhưng từ khi xưởng công chấp chưởng Đề Xưởng tới nay, chưa có ai dám bàn luận về tướng mạo ấy.

Bây giờ, tại bộ lạc Lý ở nơi hẻo lánh này lại có người dám trêu chọc xưởng công sao?

Thật… đáng nhớ!

Nếu không phải xưởng công tới đây vì việc quan trọng thì chắc sẽ chẳng đơn giản đẩy Phùng thủ lĩnh trở lại ghế ngồi như thế, mà còn khiến nàng ta trọng thương luôn.

Uông Ấn thờ ơ nhìn lướt qua Phùng thủ lĩnh, vẻ mặt không nhìn ra vui mừng hay giận dữ, chỉ nói: “Bổn tọa là Uông Ấn.”

Bổn tọa là Uông Ấn!

Năm chữ đơn giản nhưng lại khiến sắc mặt vốn dĩ đã không được tự nhiên của Phùng thủ lĩnh đột ngột thay đổi.

Nàng ta đứng phắt dậy, nói với giọng không dám tin: “Lẽ nào, lẽ nào... ngài là Uông đốc chủ?”

Dù bộ lạc Lý nằm sâu nơi núi rừng, gần như tách biệt với thế giới nên ngoài nhưng thủ lĩnh Phùng Trân vẫn từng nghe danh Uông Ấn.

Trời ạ, vậy mà khi nãy nàng ta dám buông lời trêu chọc Uông đốc chủ. Vừa nghĩ tới đây, Phùng Trân chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.

Ngoài kinh ngạc và sợ hãi ra, Phùng Trân còn cảm thấy bản thân có chút dũng khí… Thật đáng khen!