Uông Xưởng Công

Chương 41: Mượn đao giết người



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Nhưng người này chưa kịp cất cái lọ kia đi thì một giọng nói thình lình vang lên từ đằng sau: “Ngươi vừa cho cái gì vào trong thuốc?”

Người này hiển nhiên là không ngờ có ai ở phía sau, sợ đến nỗi thót tim, luống cuống cất cái lọ vào trong ngực.

Nhưng chiếc lọ lại rơi xuống đất vỡ “choang”.

Tiếng “choang” này giống như một ám hiệu, khiến bóng dáng thướt tha này sững lại. Nàng ta từ từ xoay người lại, sau khi biết người vừa lên tiếng là ai, nàng ta liền cắn chặt môi.

Người vừa lên tiếng là một phụ nữ trung niên hơi đậm người, khuôn mặt xưa nay hiền hòa dễ gần lúc này lại đầy vẻ băng giá.

Đó là Quý ma ma, nhũ mẫu3của Diệp Tuy.

Quý ma ma nhìn mảnh vỡ trên đất, lạnh lùng hỏi: “Bội Ngọc, ngươi đã bỏ gì vào trong đó?”

Bóng dáng thướt tha kia không ai khác chính là Bội Ngọc.

Cảm giác hoảng loạn qua đi, Bội Ngọc dần lấy lại bình tĩnh, mở miệng hỏi: “Sao bà lại ở đây?”

Sau đó, như nhớ tới gì đó mà sực tỉnh lại, hai mắt nàng ta bỗng trợn tròn, nàng ta thất thanh hỏi: “Quý ma ma! Tại sao bà lại ở đây?”

“Ngươi ở đây vì cái gì thì nhũ mẫu đến đây vì cái đó.” Diệp Tuy bước ra từ sau lưng Quý ma ma trả lời.

So với Quý ma ma đang cực kì phẫn nộ thì thái độ của Diệp Tuy lại rất bình tĩnh, thậm chí còn2hờ hững, như thể đây là chuyện không liên quan đến mình.

Chính sự hờ hững ấy mới khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Lúc nhìn thấy Diệp Tuy, tay chân Bội Ngọc bắt đầu run lên, nếu không phải đang bám vào kệ bếp thì nàng ta đã không đứng vững nổi.

Diệp Tuy thờ ơ nhìn Bội Ngọc, nói: “Đem qua đây. Cho nó ăn. Để chúng ta xem thử đây là thứ gì.”

Nàng vừa dứt lời, một tiểu nha hoàn đem lồng sắt tới. Trong lồng là một con chuột đang kêu “chít chít”.

Bội Ngọc run rẩy nhìn tiểu nhà hoàn kia đút thuốc cho chuột ăn.

Nàng ta vô cùng hoảng sợ, hai mắt đang trợn to như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, không thể tin được mà nhìn1con chuột kia co giật, liên tục trào bọt mép. Cuối cùng, nàng ta không chịu nổi nữa, ngã nhào xuống đất.

“Đây là gì? Sao lại như vậy? Sao lại như vậy...” Nàng ta nhìn con chuột đã chết, thì thào tự hỏi với ánh mắt trống rỗng.

Diệp Tuy rũ mắt nhìn Bội Ngọc, đáp: “Đây là độc Phong Hầu*, chẳng phải rất rõ ràng sao?”

(*) Độc Phong Hầu là loại thuốc độc phá hủy khí quản và cổ họng, dẫn đến việc không thở nổi mà chết.

Bội Ngọc giật mình bừng tỉnh, lẩm bẩm: “Không phải, không phải. Đây là xuân dược, đây là xuân dược mà... Sao lại là thuốc độc?”

Nàng ta lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt chảy ra, từ chối tiếp nhận câu trả lời này.

Sao lại1là thuốc độc chết người được? Rõ ràng là xuân dược để kích thích con người dâng trào khí huyết mà!

“Bội Ngọc, ngươi vẫn chưa hiểu sao? Có người đang mượn tay ngươi để hại chết Ngũ thiếu gia!” Môi Quý ma ma run rẩy, bà quát to.

Bà không dám tưởng tượng, nếu bát thuốc này được đưa đến chỗ Ngũ thiếu gia. Nếu Ngũ thiếu gia không hề đề phòng, cứ thế uống thì...

Nghĩ đến đây, bà hận không thể xông lên xé xác Bội Ngọc. Sao ả ta lại dám? Lại dám làm ra chuyện như vậy?

Bội Ngọc hoang mang, lắc đầu: “Hạ độc hại chết Ngũ thiếu gia? Không, không, ta thích Ngũ thiếu gia, ta sẽ không hạ độc hại chết chàng!”

Nhưng Quý ma ma lại nói1có người mượn tay của nàng ta để giết Ngũ thiếu gia!

Đúng vậy, không sai, không sai. Nàng ta lập tức nghĩ đến khung cảnh khi ấy...

***

Nàng ta nhớ lúc Quý ma ma bóng gió hỏi nàng ta về chuyện thành thân, nàng ta chỉ muốn khóc thật to, muốn lao đến trước mặt cô nương để hỏi rõ nguyên nhân.

Cô nương muốn đuổi nàng ta đi! Nhưng vì sao, rốt cuộc nàng ta đã sai ở đâu?

Song, nàng ta vẫn cố gắng kiềm chế, mặc cho trái tim đang bức bối thì vẫn cố gượng cười với Quý ma ma: “Tạ ơn Quý ma ma quan tâm, ta sẽ suy nghĩ.”

Hình ảnh thay đổi. Nàng ta đứng ở hành lang chín khúc nghe người khác thì thầm bàn tán.

“Đã nghe gì chưa, cái người mắt to ở Tam phòng ấy, sắp bị gả đi rồi!” Ai đó cười nói.

“Ta cũng nghe thấy thấy rồi, hình như phạm lỗi gì đó, bị Lục cô nương ghét. Để cho dễ nghe nên mới bảo là gả đi đấy thôi!” Có người phụ họa.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Nghe nói gả cho tên làm thuê, ha ha. Kẻ làm thuê chính là kiếp sai vặt rồi! Sau này còn phải chường mặt ra ngoài nữa chứ. Các cô nói xem, đến lúc đó chúng ta có cần dìu dắt họ chút không đây?” Còn có người cất tiếng cười chua ngoa, cay nghiệt nói.

Bội Ngọc trốn ở sau hành lang chín khúc, nghe những nha hoàn kia châm chọc cười đùa. Nàng ta chưa bao giờ biết trên đời còn có những lời khó nghe đến vậy.

Bội Ngọc cảm thấy trái tim mình như bị xé rách, bị giày xéo giẫm đạp trên mặt đất.

Trong lòng nàng ta dần dần dâng lên nỗi oán hận. Hách Đông Sinh là cái thá gì mà dám hỏi cưới nàng ta?

Nàng ta là đại nha hoàn của cô nương, từng thấy rất nhiều cảnh tượng hoành tráng, so với các tiểu thư nhà bình thường còn cao quý hơn. Hách Đông Sinh dựa vào cái gì để cưới nàng ta?

Chỉ là một kẻ làm thuê mà thôi!

Người nàng ta muốn gả cho nhất định phải văn võ song toàn, oai phong lỗi lạc, là công tử thế gia, giống... giống như Ngũ thiếu gia.

Gương mặt anh tuấn khí khái chiếu rọi trái tim nàng ta. Là chàng, chính là chàng.

Sau đó thì sao? Sau đó là gì? Bội Ngọc vẫn nhớ, còn một hình ảnh cuối cùng nữa. Và chính nó mới thúc đẩy nàng ta quyết định bỏ thuốc Ngũ thiếu gia.