Tống Loan nghe thấy tiếng “ừ” hơi trầm thấp, không kìm được lại thoáng nhìn Cố Chương rồi hỏi: “Đốc chủ phu nhân thật xinh đẹp, khó trách Uông đốc chủ đích thân đến cửa cầu thân… Tướng công nói đúng không?”
Cố Chương khẽ cau mày không đáp lời, nhưng trong lòng bất giác cảm thấy buồn chán.
Hắn không hiểu vì sao Tống Loan lại hỏi vậy, đó là chuyện trong quá khứ rồi, có liên quan gì đến họ? Chưa kể còn làm hắn nhớ tới vài chuyện không vui, trong lòng dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Tống Loan là con cháu nhà Nho, làm việc, suy nghĩ rất thông minh, tại sao lại hỏi chuyện ngu xuẩn như này? Nàng ta đang thử thăm dò điều gì?
Phát giác được vẻ không vui trên mặt Cố Chương, Tống Loan vẫn tươi cười nhưng chuyển sang chủ đề khác, hỏi hắn với giọng điệu vô cùng háo hức: “Tướng công, nghe nói hội hoa đăng trên đường Trường Long năm nay rất đặc biệt. Chúng ta mau đi xem thôi.”
Khi thấy bóng người đó đi về phía những chiếc đèn hoa đăng, hắn cũng vô thức cất bước, sau đó lập tức dừng lại, nghiêng người nói: “Chúng ta đến đường Dương Gia ngắm đèn hoa đăng đi, đường Trường Long đông người quá, ta sợ nàng bị xô đẩy. Nếu xảy ra chuyện gì bất trắc thì không hay.”
Chẳng biết tại sao sau khi thấy bóng dáng đỏ rực kia, đột nhiên hắn không còn tâm trạng thưởng thức đèn hoa đăng nữa.
Hắn rất muốn rời khỏi đây, hồi phủ ngay lập tức, tuy nhiên vì để ý tới suy nghĩ của Tống Loan nên sửa lời thành đi đến đường Dương Gia ngắm hoa đăng.
Bây giờ nơi nào của Kinh Triệu cũng có hoa đăng, ngắm đèn ở đâu cũng như nhau cả thôi.
Nụ cười của Tống Loan hơi sững lại, nàng ta cúi đầu thỏ thẻ nói: “Vâng, thiếp nghe tướng công. Hoa đăng trên đường Dương Gia hẳn là cũng rất đẹp.”
Hoa đăng trên đường Dương Gia sao có thể so được với hoa đăng trên đường Trường Long? Không thấy đường Trường Long nhiều người thế này, dân chúng của đạo Kinh Kỳ nô nức tìm tới sao?
Xưa nay chỉ nghe nói đường Trường Long nổi danh bậc nhất Kinh Triệu, chứ chưa từng nghe thấy hoa đăng trên đường Dương Gia nổi tiếng bao giờ.
Họ đã đến đường Trường Long, hoa đăng rực rỡ ngay trước mắt, tại sao đột nhiên lại muốn chuyển hướng tới đường Dương Gia?
Chỉ vì… tướng công vô tình gặp Đốc chủ phu nhân ở đây!
Đương nhiên Tống Loan biết chuyện Cố Chương từng hỏi cưới cô nương của nhà họ Diệp nhưng không để tâm chuyện đó. Việc cầu thân bị từ chối kiểu này mặc dù không ít thấy ở các gia tộc quyền quý ở Kinh Triệu nhưng cũng chẳng lạ. Nay nhà họ Cố và nhà họ Tống đã kết thông gia, người được gả làm vợ của Cố Chương là Tống Loan. Cho đến trước khi đến đường Trường Long, nàng ta vẫn luôn rất hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Lúc vẫn còn là cô nương chốn khuê phòng, nàng ta đã sớm nghe danh công tử Thanh Yến, lần đầu tiên nghe chuyện công tử Thanh Yến lúc mười tuổi đã rất có chí hướng, nói “Tiểu tử chỉ mong thiên hạ thái bình” trước mọi người, trong lòng nàng ta đã dâng lên niềm xao động lạ thường.
Quả thực nàng ta… hết sức khâm phục và ngưỡng mộ.
Các cô nương chốn khuê các ít nhiều hay tưởng tượng về những điều chưa biết, nhất là chuyện về các công tử thế gia anh tuấn như công tử Thanh Yến.
Vào đêm khuya thanh vắng, Tống Loan cũng thầm có những suy nghĩ mơ mộng trong lòng, nhưng nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày công tử Thanh Yến đến nhà họ Tống cầu thân.
Khi biết được tin tức này, Tống Loan vui mừng đến nỗi không nói nên lời, cảm thấy đáy lòng như có những bông hoa tươi đang nở rộ, nhìn đâu cũng thấy thật tươi đẹp.
Công tử Thanh Yến, người mà các cô nương trong khuê các âm thầm ngưỡng mộ lại đến nhà họ Tống để cầu thân.
Đây không phải là cảnh xuất hiện trong mơ, tất cả đều là sự thật!
Tuy nhiên, ban đầu ông nội Tống Minh Tri của nàng ta không đồng ý với lời cầu thân này, Tống Loan không biết lý do tại sao, đang lúc sốt ruột như kiến bò trong chảo, muốn cầu xin cha mẹ mình đồng ý thì may sao, công tử Thanh Yến đã tự mình đến nhà xin được gặp ông nội nàng ta.
Ông đã rất tán thưởng tính cách, tài năng lẫn học vấn của công tử Thanh Yến, cuối cùng cũng tác thành cho mối nhân duyên này.
Đúng vậy, người tốt đẹp như công tử Thanh Yến, chỉ cần tiếp xúc một lần thôi, có ai mà không tán thưởng yêu mến đây?
Mà cuộc sống sau khi thành thân cũng khiến Tống Loan vô cùng thỏa mãn.
Cha mẹ chồng của nàng ta hiện đều ở Nam Bình, còn tại Kinh Triệu thì do nàng ta quản lý mọi việc trong nhà họ Cố, tương đương với một bà chủ gia đình, không cần phải chịu sự xét nét của mẹ chồng và chị em dâu, đây là chuyện vui khó diễn tả trong lòng.
Hơn nữa, tướng công của nàng ta - công tử Thanh Yến không hữu danh vô thực, hắn còn đảm nhiệm chức xá nhân trung thư trong triều, là một chức quan quan trọng.
Tống Loan cảm nhận được rõ ràng rằng những chị em khuê phòng trước đây trở nên cực kì thân thiết, muốn lấy lòng nàng ta. Những ánh mắt ẩn chứa sự đố kị đó, bất luận làm thế nào cũng không che giấu nổi.
Tống Loan rất hưởng thụ cảm giác được người khác hâm mộ này. Mỗi lần cảm nhận được những ánh mắt đó là Tống Loan thấy rất vui vẻ, trong lòng có cảm giác cực kì đắc chí, mỗi khi nghĩ tới tướng công của mình, tâm trạng đều hết sức ngọt ngào.
Bên cạnh đó, Cố Chương cũng rất tôn trọng nàng ta, lúc riêng tư cũng đối đãi dịu dàng. Tống Loan cảm thấy có thể gả cho một người như tướng công của mình chính là cái phúc mà kiếp trước nàng ta đã tu được.
Nàng ta hài lòng về mọi mặt của Cố Chương, chỉ có một điểm duy nhất là hình như hắn không nhiệt tình trong chuyện tình yêu.
Ở tuổi của hắn, cộng thêm việc vừa mới thành thân, nàng ta từng nghe cô nương bên cạnh vừa xấu hổ vừa ngọt ngào kể, vợ chồng lúc mới thành thân đều hận không thể dính chặt trên giường.
Thế nhưng tướng công của nàng ta lại không như vậy.
Ai mà chẳng mong ước ngọt ngào như mật với tướng công của mình chứ?
Tống Loan vốn hơi khó chịu trong lòng, nhưng lại nghĩ tướng công mình là công tử Thanh Yến, không phải người tầm thường nên đương nhiên là sẽ khác rồi.
Công tử Thanh Yến lo nghĩ cho thiên hạ, là người biết kiềm chế không coi trọng nhục dục, không hứng thú với chuyện chốn phòng the, như thế mới phải.
Nàng ta vẫn luôn cho rằng Cố Chương là người lãnh đạm, đối với bất cứ người và chuyện gì hắn cũng có kiểu lạnh nhạt nghiêm khắc như vậy.
Nhưng bây giờ nàng ta đã thấy được một Cố Chương khác.