Uông Xưởng Công

Chương 439: Chương </span></span>439CÓ MỘT PHI TỬ



“Đề Xưởng à…” Vị phi tử nói tới đây thì im lặng, hồi sau mới nói tiếp: “Hoàng thượng, xin thứ tội cho thần thiếp nói thẳng, sở dĩ Nam Khố xảy ra việc nghiêm trọng này nói cho cùng cũng là do Đề Xưởng kiểm tra giám sát không nghiêm, Uông đốc chủ khó mà chối tội. Thần thiếp cho rằng, không thể đổ hết những việc này lên đầu Quốc Công gia được.”

Vĩnh Chiêu Đế ngạc nhiên nhìn bà ta và hỏi: “Ý ái phi là tha mạng cho Ngu Sư Phóng?”

Bà ta lắc đầu, đáp: “Không phải. Nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm cho vụ việc của Nam Khố, nhưng chỉ có một mình thế tử phủ Trấn Quốc Công đứng ra chịu trách nhiệm thì nhẹ quá. Chuyện này phải do Quốc Công gia và Uông đốc chủ đứng ra chịu trách nhiệm mới đúng. Thần thiếp có một đề nghị, nên làm thế này…”

Giọng nói lảnh lót vang lên trong điện Tử Thần xen lẫn mùi hương ngào ngạt của long diên hương khiến Vĩnh Chiêu Đế cảm thấy thư thái dễ chịu không lời nào diễn tả.

Sau đó, ông ta lại cầm tấu chương của Ngu Đản Chi và Uông Ấn lên rồi nói: “Ái phi nói đúng lắm, trẫm đã có quyết định về việc này.”

Sáng sớm hôm sau, Vĩnh Chiêu Đế hạ ý chỉ, sau đó cho người đưa đến đạo Lĩnh Nam.

Uông Ấn nhanh chóng nhận được chỉ dụ, sau khi xem xong, hắn im lặng hồi lâu, gương mặt càng lạnh lùng hơn.

Đúng lúc này Đường Ngọc đi tới bẩm báo: “Xưởng công, Ngu Sư Phóng đã khai nhận tất cả, là hắn bày mưu để Hứa Châu đi cấu kết với Phương Diễn, Đổng Khôn. Có điều, người đóng vai trò chủ chốt nhất trong này là phó tổng quản Đổng Khôn.”

Phó tổng quản tiền nhiệm của Nam Khố - Viên Khắc đã được điều đến Dự Châu nhậm chức thứ sử. Đổng Khôn được điều đến Nam Khố hơn hai năm trước. Người này trông thật thà nhưng lòng dạ lại gian trá, sau khi đến Nam Khố đã nhanh chóng trở thành tâm phúc của Ngu Sư Phóng, dưới sự tác động của ông ta nên cuối cùng Ngu Sư Phóng mới nảy sinh suy nghĩ tham ô.

“Đốc chủ, Đổng Khôn đã móc nối trên dưới Nam Khố, sau khi được Ngu Sư Phóng đồng ý thì kéo Phương Diễn vào, tiếp đến là các quan viên của Tư Luyện Kim, Tư Khoáng Sản, tất cả đều bị Đổng Khôn kéo vào, thu được lợi ích to lớn.” Đường Ngọc tiếp tục bẩm báo.

Có lời khai của Ngu Sư Phóng, đầu mối trong vụ tham ô ở Nam Khố dĩ nhiên đều đã rất rõ ràng, không còn chỗ nào đáng nghi nữa. Hiện giờ đề xưởng đang gấp rút điều tra bối cảnh của Đổng Khôn, muốn biết tại sao ông ta to gan như vậy, vì sao lại xúi bẩy, khuyến khích Ngu Sư Phóng làm chuyện đó.

Uông Ấn vẫn cầm chỉ dụ của hoàng thượng, chỉ hờ hững gật đầu. Hắn không cảm thấy bất ngờ về những gì Đường Ngọc vừa nói.

Mọi chuyện được bắt đầu vào hai năm trước, Ngu Đản Chi già yếu ngã bệnh, Ngu Sư Phóng nổi lòng tham, Đổng Khôn vào Nam Khố. Trước khi Ngu Sư Phóng khai ra, Uông Ấn đã đoán được chắc chắn có người đứng sau xúi giục Ngu Sư Phóng làm những việc đó.

Điều khiến Uông Ấn cảm thấy kỳ quái lúc này chính là chỉ dụ của hoàng thượng. Hoàng thượng nói đã biết hết mọi chuyện ở Nam Khố, đã biết những sai phạm của Ngu Sư Phóng. Hoàng thượng nói niệm tình con nối dõi của phủ Trấn Quốc Công hiếm hoi, và niệm tình những công trạng trước đây của phủ Trấn Quốc Công, cộng thêm thái độ thẳng thắn nhận tội của Trấn Quốc công nên tha cho một con đường. Bảo Uông Ấn phán trọng tội cho anh họ của Ngu Sư Phóng là Hứa Châu rồi tha cho Ngu Sư Phóng.

Lấy công trạng ngày xưa của Trấn Quốc Công phủ đền bù cho những tội lỗi hiện giờ của Ngu Sư Phóng hình như rất hợp tình hợp lý. Ý chỉ này của hoàng thượng dường như không có vấn đề gì, với tiền đề là không có sự tồn tại của Nam Khố!

Nam Khố là nơi thế nào? Là Tư Binh Khí cơ mật nhất của triều Đại An, liên quan đến sự hùng mạnh của quân đội Đại An. Phủ Trấn Quốc Công đã động đến nền móng của Đại An mà hoàng thượng còn tha cho?!

Dẫu trước đó, qua thái độ của Ngu Đản Chi, Uông Ấn đã đoán được sẽ có chỉ dụ này. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy chỉ dụ, hắn vẫn không thể tin vào mắt mình.

Tại sao hoàng thượng có thể hạ ý chỉ như vậy?

Quan trọng nhất là cuối cùng hoàng thượng còn có lệnh: Đề Xưởng giám sát không nghiêm, sau khi ái khanh xử lý xong việc của Nam Khố thì lập tức hồi kinh, báo cáo tình hình kiểm tra giám sát Nam Khố.

Mặc dù ông ta vẫn gọi hắn là “ái khanh”, nhưng ý hỏi tội đã rất rõ ràng.

Đúng thế, Đề Xưởng giám sát không nghiêm, Uông Ấn phải chịu trách nhiệm về việc này, nhưng đây không phải là lúc trở lại Kinh Triệu. Chuyện của Nam Khố hiện tại vẫn chưa hạ màn.

Bấy giờ đề kỵ Chu Li bước vào bẩm báo: “Xưởng công, phu nhân của thế tử Trấn Quốc Công tới, nói là đến đón Quốc Công gia và thế tử gia đi. Thế tử phu nhân cầm theo chỉ dụ và dẫn theo gần một nghìn binh lính tinh nhuệ.”

Uông Ấn không tỏ vẻ gì, nhưng Đường Ngọc thì vô cùng kinh ngạc.

Phu nhân của thế tử đến đón Quốc Công gia và thế tử gia? Tiến triển kiểu này… không ổn lắm thì phải?

Nay Ngu Sư Phóng đã lên tiếng nhận tội, khai nhận tất cả những việc mình đã làm ở Nam Khố. Đề kỵ đã làm rõ mạng lưới cấu kết tại Nam Khố, Trấn Quốc công sẽ như thế nào thì không dám nói, nhưng thế tử Ngu Sư Phóng nhất định phải bị phán tội, bây giờ thế tử phu nhân lại nói đến đón bọn họ về?

Song thế tử phu nhân mang theo chỉ dụ và hơn một nghìn binh lính tinh nhuệ…

Xưởng công cũng nhận được chỉ dụ mà còn trầm lặng lạ thường, rốt cuộc trong chỉ dụ đã nói những gì?

Lúc này Uông Ấn mới nói: “Đường Ngọc, dẫn hai cha con Ngu tổng quản ra, để thế tử phu nhân dẫn họ đi.”

Đường Ngọc thật sự không nén nổi tò mò, không kìm được mà lên tiếng: “Xưởng công, nhưng…”

Đường Ngọc liếc thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Uông Ấn thì ngậm miệng, nuốt những nghi hoặc vào lòng, chỉ đáp: “Xưởng công, thuộc hạ đã rõ.”

Đường Ngọc đi đến nhà lao Thiều Châu, dẫn Ngu Đản Chi và Ngu Sư Phóng ra.

Uông Ấn đặt chỉ dụ xuống, gương mặt tuấn tú lãnh đạm, nếu nhìn kĩ sẽ thấy được một thoáng… thất vọng… không lời nào diễn tả.