Lúc Ngu Đản Chi nghe gia nhân bẩm báo thì sững sờ, hồi lâu vẫn không lấy lại được tinh thần.
Con trai ông ta bị bắn chết ở ngay trong phủ Trấn Quốc Công, một mũi tên lấy đi mạng sống! Con trai ông ta đã bị bắn chết ngay trong phủ Trấn Quốc Công!
Nếu sắc mặt của bọn thuộc hạ không tái xám như tro tàn thì ông ta sẽ cho rằng đây là một trò đùa ác ý.
Sau khi nhận ra chuyện này là thật, Ngu Đản Chi lảo đảo chạy về hướng căn viện của Ngu Sư Phóng. Lúc nhìn thấy cảnh tượng ở đó, ông ta đứng chôn chân tại chỗ, nước mắt tuôn trào.
Ngu Sư Phóng nằm sõng soài trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt đầy kinh hoàng, một mũi tên cắm một nửa vào ngực trái hắn.
Mũi tên không có bất kì ký hiệu nào, chỉ là một mũi tên bình thường.
Nhưng mũi tên rất đỗi bình thường này đã cướp đi tính mạng của con trai ông ta!
Ngu Đản Chi không ngửi thấy bao nhiêu mùi máu tươi, chỉ thấy vẻ hoảng sợ còn đọng lại trên mặt của con trai, chỉ thấy con trai chết không nhắm mắt.
Mũi tên có lực bắn rất lớn, góc bắn chuẩn xác. Ngu Đản Chi có thể tưởng tượng được, sau khi con trai mình bị bắn trúng thì không còn hi vọng sống sót.
Một mũi tên thật tàn nhẫn bao nhiêu!
Khắp trên đạo Lĩnh Nam, mấy ai có thể bắn ra một mũi tên như thế này?
Quan trọng hơn là có ai dám bắn mũi tên này?
Ngu Đản Chi siết tay thành nắm đấm, sau đó đi từng bước về phía trước, bước chân rã rời, thân thể liêu xiêu. Cuối cùng, ông ta ngồi sụp xuống bên cạnh thi thể của Ngu Sư Phóng, cứ thế nhìn không chớp mắt. Đôi mắt đục ngầu của Ngu Đản Chi đã đầy lệ, nhưng những giọt nước mắt đó vẫn không rơi xuống.
Thật lâu sau, trong lúc mọi người đều hoảng sợ lo lắng, cuối cùng Ngu Đản Chi cũng cử động. Ông ta run rẩy vươn tay phủ lên đôi mắt của Ngu Sư Phóng, chầm chậm vuốt xuống.
Nhìn thấy đôi mắt của con trai mình đã khép lại, Ngu Đản Chi mới chớp mắt, cuối cùng nước mắt cũng tuôn rơi.
Ông ta cảm thấy người Ngu Sư Phóng đang lạnh dần đi. Đến lúc này ông ta mới thật sự ý thức được rằng con trai mình đã chết, con trai ông ta đã chết rồi!
Cho dù hắn có xấu xa đến đâu, cho dù hắn đã làm gì thì cũng là con của ông ta. Ngu Đản Chi đến già mới có được mụn con trai, là đứa con trai phải chờ đợi mấy chục năm mới có được.
Bây giờ Ngu Sư Phóng nằm ở đây, thân thể dần lạnh lẽo, gương mặt còn mang vẻ hoảng sợ, chết không nhắm mắt!
Lúc vuốt mắt cho hắn, Ngu Đản Chi cắn chặt răng làm môi chảy cả máu, một lúc lâu mới lạnh lùng thốt ra một câu: “Đề Xưởng, Uông Ấn!”
Ông ta không biết người nào đã bắn tên, cũng không biết kẻ đó lẻn vào phủ Trấn Quốc Công bằng cách nào, nhưng ông ta biết ai là kẻ bắn chết con trai mình.
Ở đạo Lĩnh Nam này... Không, ở cả triều Đại An, kẻ làm như vậy, kẻ có gan dám làm như vậy chỉ có một người thôi.
Chỉ có thể là tên điên Uông Ấn kia!
Uông Ấn quả thật đã tuân theo chỉ dụ, thả Ngu Sư Phóng ra khỏi ngục Thiều Châu, nhưng... hắn không tha cho Ngu Sư Phóng!
Bên trong phủ Thiều Châu, Đường Ngọc trầm giọng báo cáo lại cho Uông Ấn: “Xưởng công, nhiệm vụ đã được hoàn thành, một mũi tên trí mạng.”
Uông Ấn hờ hững gật đầu, chỉ khoát tay cho Đường Ngọc lui xuống.
Phong bá thấy vậy vẫn không nén nổi lo lắng trong lòng, bèn lên tiếng: “Chủ nhân, bắn chết Ngu Sư Phóng như thế, nếu hoàng thượng trách tội...”
Uông Ấn nhất định có lý do để ra mệnh lệnh này, Phong bá hết sức tin tưởng ở Uông Ấn, tuyệt đối sẽ không tùy tiện xen vào. Nhưng sau khi đưa ra mệnh lệnh đó, Uông Ấn trở nên trầm lặng lạ thường, điều này khiến Phong bá thấp thỏm trong lòng.
Hoàng thượng đã lệnh cho Uông Ấn hồi kinh để bẩm báo lại sự việc, trên chỉ dụ cũng ít nhiều có ý hỏi tội Uông Ấn. Nhưng chỉ ngay sau đó, Uông Ấn lại bắn chết thế tử Ngu Sư Phóng ở trong phủ Trấn Quốc Công.
Người như Ngu Sư Phóng tất nhiên là chết không đáng tiếc, nhưng còn Uông Ấn...
Uông Ấn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, thản nhiên đáp: “Hoàng thượng sẽ trách tội gì? Bổn tọa cũng lấy làm thương tiếc cho cái chết của thế tử. Nếu phủ Trấn Quốc Công cần đến, đề kỵ có thể hỗ trợ truy bắt hung thủ. Bổn tọa cũng muốn biết là kẻ nào điên cuồng đến vậy.”
Cho dù Ngu Đản Chi và hoàng thượng đều nghĩ là do hắn làm thì đã sao?
Trên mũi tên kia không khắc chữ “Uông Ấn” hay “Đề Xưởng”, sao có thể đổ lên đầu hắn?
Hắn không biết chuyện gì thì sao có thể gánh tội danh này?
Thật sự thì, để Ngu Sư Phóng chết như vậy, hắn cũng thấy hơi bất mãn.
Ngu Sư Phóng đã chết quá nhẹ nhàng...
Có điều, như thế cũng tốt, cuối cùng hắn đã có thể trả lại công bằng cho những thi thể trong hố sâu của Nam Khố.
Còn về việc bắn chết Ngu Sư Phóng, Uông Ấn cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nam Khố xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ có rất nhiều nguyên nhân, có thể do tinh thần và sức lực của Ngu Đản Chi không tốt, có thể do Đề Xưởng kiểm tra giám sát không nghiêm, nhưng nguyên nhân lớn nhất là do Ngu Sư Phóng.
Người này có dã tâm quá lớn, quá to gan, phủ Trấn Quốc Công là tổng quan kho phía Nam do hoàng thượng chỉ định, thế mà ngay cả người của tổng quản còn muốn trục lợi từ Nam Khố thì đám quan viên bên dưới sẽ thế nào?
Nếu tên đầu sỏ gây ra tội ác như Ngu Sư Phóng không bị diệt trừ thì chẳng phải là đang tuyên bố với các quan viên và thợ thủ công ở Nam Khố rằng, triều đình cho phép những chuyện tham ô, đẫm máu như thế xảy ra hay sao?
Hơn nữa, Ngu Sư Phóng không chỉ tham ô của công. Tội ác lớn nhất của hắn chính là giấu giếm việc thợ thủ công đã cải tiến phương pháp rèn đúc binh khí.