Chiến tranh quả thật không phải điều hay ho, nhưng không thể tránh khỏi khi đổi lấy nền tảng thái bình.
Từ trước đến giờ “ổn định và yên bình” không chỉ là lời nói ngoài miệng, cũng không phải là kế hoạch tươi đẹp, mà đích thực sẽ đổ máu và chết chóc.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Liễu Nguyên Tập dâng lên quá nhiều điều, “một tấc giang sơn một tấc máu”, hắn ta muốn dùng hết sức mình để bảo vệ mỗi tấc núi sông này.
Nhớ lại trải nghiệm của những ngày qua, Liễu Nguyên Tập nói: “Thời gian ở Quốc Tử Giám, ta vẫn luôn không biết mình muốn làm gì, mặc dù vẫn luôn học tập được rất nhiều kiến thức, mặc dù luôn đứng đầu bảng xếp hạng, nhưng đó chỉ là để tốt hơn cho việc ra làm quan mà thôi. Tất nhiên, Quốc Tử Giám rất tốt, tuy nhiên nhiều điều đều chỉ là lý luận suông. Sau khi đến đạo Lĩnh Nam ta mới biết những hạn chế trong kinh nghiệm và tầm mắt của bản thân, mới biết sự thiếu sót trong quá khứ của mình.”
Nghe Liễu Nguyên Tập nói xong, Uông Ấn khẽ gật đầu, ánh mắt xưa nay luôn lạnh nhạt ẩn chứa một thoáng khen ngợi. Hắn nói: “Ngươi có suy nghĩ này thật sự rất tốt! Bổn tọa cũng cho rằng ngươi nên ở lại đây.”
Giờ phút này, người yêu mến nhân tài như Uông đốc chủ không hề che giấu sự tán thưởng của mình đối với chàng trai trẻ Liễu Nguyên Tập.
Uông Ấn biết Liễu Nguyên Tập là người có thiên phú, nếu không đã chẳng nghĩ ra ba diệu kế kia. Hắn cũng biết hắn ta chịu được cực khổ, bằng không đã chẳng theo kịp bước chân của đề kỵ và không thể đi theo bên cạnh La Cam Quang.
Nhưng tính tình Liễu Nguyên Tập lơ đãng, có được những thể hiện này đều là nhờ đám người Đường Ngọc, Chu Li và La Cam Quang đã ở phía sau hỗ trợ hắn ta. Ngay cả Uông Ấn cũng đặc biệt khoan dung và coi trọng hắn ta.
Thật ra, trước đây Uông Ấn không nhìn thấy được quá nhiều sự chủ động trong tính cách của con người Liễu Nguyên Tập, ít nhiều cảm thấy có phần tiếc nuối vì kỳ vọng hắn ta sẽ trở nên khá hơn mà không thành.
Sự coi trọng của Uông Ấn dành cho Liễu Nguyên Tập đã tăng thêm một bậc bởi ý chí muốn ở lại đạo Lĩnh Nam của hắn ta. Hắn nghĩ: Tiểu tử này đúng thật là không tồi! Thảo nào cô gái nhỏ lại bảo hắn dẫn hắn đi cùng đến đạo Lĩnh Nam.
Nghe Uông Ấn nói vậy, tâm trạng khẩn trương của Liễu Nguyên Tập trong phút chốc liền thả lỏng, hai mắt hắn ta sáng lấp lánh, mở miệng hỏi Uông Ấn với giọng điệu mang theo chút trẻ con: “Đốc chủ, ngài đồng ý để ta ở lại đây thật sao?”
Uông Ấn gật đầu, đáp: “Tại sao lại không đồng ý? Ngươi đã có lòng muốn ở lại, bổn tọa chỉ cảm thấy vui mừng. Trương Hào Đoan và Quan Hàn Tùng đều là những người tài giỏi, ngươi ở lại đây phải học hỏi họ nhiều hơn!”
Hắn nghĩ một lát rồi nói thêm: “Thế này đi, bổn tọa sẽ cho ngươi vị trí binh tào, đi theo bên cạnh Quan Hàn Tùng học tập cho thật tốt!”
Liễu Nguyên Tập chưa chính thức ra làm quan, không tiện cho hắn ta một chức quan văn, nhưng làm một binh tào nho nhỏ trong Lĩnh Nam Vệ thì không thành vấn đề.
“Đa tạ đại nhân đã thành toàn!” Liễu Nguyên Tập chắp tay, hành lễ rất kính cẩn với Uông Ấn.
Vẻ mặt hắn ta trông vẫn hơi tiều tụy, đôi mắt vẫn còn tơ máu, nhưng cả người đều toát lên thần thái khó tả, tựa như một miếng ngọc trải qua mài giũa, cuối cùng phát ra ánh sáng bắt mắt.
Uông Ấn khẽ nhếch khóe môi, tâm tình hắn lúc này rất tốt. Hắn xua tay, đáp: “Không cần phải cảm tạ, nhớ kĩ tâm chí của chính mình, không thể vì bất cứ điều gì mà vứt bỏ nó.”
…
Đầu tháng ba, nhóm người Uông Ấn rời khỏi đạo Lĩnh Nam. Lúc họ tới đây, nơi lạnh giá nhất của đạo Lĩnh Nam vẫn còn tuyết đọng. Thời điểm họ rời đi, đâu đâu cũng là mùi cỏ thơm.
Quan sát sứ Trương Hào Đoan, đại tướng quân Quan Hàn Tùng cùng các quan viên đứng đầu của đạo Lĩnh Nam tất nhiên là đều đích thân đến tiễn Uông Ấn cho đến tận trạm dịch nhỏ nơi cuối con đường mòn quan mai.
Trạm dịch đó chính là nơi nhóm người Uông Ấn dừng chân khi vừa đến đạo Lĩnh Nam.
Lúc đó, thật sự thì đây chỉ là một cái đình nhỏ cho người đi đường nghỉ chân, bên trong còn có một vài người. Sau khi bọn họ nhìn thấy nhóm người Uông Ấn thì luôn cảm thấy có một luồng uy lực không lời nào diễn tả, khiến bọn họ sợ đến mức không dám ngồi lâu trong đình, vội vàng rời đi như thể có ác quỷ đuổi theo sau lưng.
Khi đó, Liễu Nguyên Tập gần như không cử động được hai chân, kiệt sức nằm bò ra bàn đá, không nhúc nhích, chỉ mong sao chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Khi đó, Quan Hàn Tùng vội vã phi ngựa tới, cảm nhận được sự kiên cường và chịu khổ không hề tầm thường của đề kỵ và đã thầm lấy làm thán phục.
Khi đó, tất cả mọi người đều không ngờ Nam Khố lại có nhiều vấn đề như vậy, đạo Lĩnh Nam lại có nhiều sóng gió đến thế.
Khi đó…
Hiện giờ đã cách khi đó gần ba tháng, thời gian ba tháng nói dài thì là dài, nói ngắn thì là ngắn.
Trong ba tháng này, bách bộ đã trải qua tình trạng náo động, lại trải qua trận chiến khốc liệt, cuối cùng cũng đã được dẹp yên, đặt nền móng mới cho sự yên bình về sau của đạo Lĩnh Nam.
Vụ án tham ô tại Nam Khố, kỹ thuật cải tiến của các thợ thủ công cũng đã được giải quyết toàn bộ. Những bộ xương trắng, những thi thể thối rữa trong rừng sâu núi thẳm đã được an táng cẩn thận.
Bất luận là sống chết hay máu tanh thì bây giờ đều đã qua. Có lẽ sau này đạo Lĩnh Nam còn phát sinh đủ thứ chuyện, nhưng đó đều là chuyện của sau này.
Hiện tại, Uông Ấn và đám người Trương Hào Đoan, Quan Hàn Tùng đang đứng trên đường mòn quan mai, trong lòng mỗi người đều có sự yên bình lâu lắm rồi chưa có.
Qua bao nhiêu thăng trầm, non sông vẫn như xưa, thật là quá tốt!