Uông Xưởng Công

Chương 450: Chương </span></span>450ĐÃ VỀ!



Một lát sau, binh tào của Kinh Kỳ Vệ phụ trách quản lý binh lính canh gác cổng thành liền nhận được bẩm báo, biết Uông đốc chủ đang ở ngoài cổng thành, cần vào thành ngay trong đêm.

Uông đốc chủ có quyền ra vào cung trong đêm nên đương việc ra vào cổng thành cũng không ngoại lệ.

Hai cánh cổng nặng nề của thành Kinh Triệu từ từ mở ra, để ra một khoảng trống đủ cho một người một ngựa đi. Có điều như vậy cũng đã đủ rồi.

Nhóm người Uông Ấn lập tức lao vút qua.

Từ đầu chí cuối, Uông Ấn không nói một câu nào, vẻ mặt cũng không mảy may xao động, chỉ khi đi qua tòa lầu cao gần cổng thành Kinh Triệu, hắn mới khẽ ngẩng đầu lên nhìn một cái, nhớ lại cảnh lúc Diệp Tuy tiễn hắn lên đường tham gia lễ tế lớn.

Nghĩ tới đó, hắn càng sốt ruột, không muốn đợi thêm một khắc nào nữa, chỉ muốn về đến tòa hoa trạch ở thành Tây ngay lập tức, chỉ muốn về đến viện Tư Lai ngay lập tức, về đến… nơi luôn vương vấn, đến gần người luôn nhớ mong trong lòng.

Cho dù lúc này cô gái nhỏ đã chìm vào giấc ngủ, cho dù hắn không muốn quấy nhiễu nàng, nhưng chỉ cần ở lại nơi nàng ở, cảm nhận sự tồn tại của nàng thì tâm tình nôn nóng và kích động sẽ trở nên yên bình một cách kỳ lạ.

Kinh Triệu có quy định cấm đi lại vào ban đêm, nên sau khi vào thành, nhóm người Uông Ấn không giục ngựa phi nhanh, nhưng tốc độ cũng không chậm, từng hồi vó ngựa đều đều vang lên.

Tòa hoa trạch ở thành Tây vô cùng yên tĩnh, chỉ có vài ngọn đèn thắp trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng êm dịu.

Những ngọn đèn này như chiếu sáng đường về nhà của Uông Ấn, vừa trông thấy chúng, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt hắn biến mất trong nháy mắt.

Thị vệ của phủ nhà họ Uông đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập từ xa. Tiếng càng gần, đám người gác cổng Ninh An càng trở nên cảnh giác.

May mắn thay, tới cùng với tiếng vó ngựa là một mệnh lệnh ngắn khiến bọn họ bỗng thấy nhẹ lòng.

Hóa ra là xưởng công đã về!

Uông Ấn không bay thẳng vào viện Tư Lai như lần trước mà dừng ở ngoài cổng lớn rồi xuống ngựa, vội vã đi vào từ cửa chính.

Giờ đã là nửa đêm, nếu hắn lao bừa vào, cho dù có phát mệnh lệnh cũng sẽ kinh động tới hộ vệ của viện Tư Lai, làm cô gái nhỏ thức giấc thì không hay.

Hắn biết ban đêm nàng khó ngủ, rất dễ tỉnh giấc.

Vừa bước vào trong phủ, Uông Ấn liền ngửi thấy mùi hoa thơm, trong lòng hắn dâng lên cảm giác thôi thúc và một niềm vui sướng lạ lẫm.

Dường như có gì đó khác lạ…

Nhưng khi hắn lặng lẽ xuất hiện ở viện Tư Lai thì không khỏi ngẩn ra.

Lúc này, trong viện Tư Lai vẫn thắp đèn sáng trưng và còn có thể nghe thấy tiếng thì thầm.

Uông Ấn cảm thấy lo lắng, bất chấp suy nghĩ không muốn quấy rầy đến cô gái nhỏ, lập tức đi vào gian trong, đồng thời phát ra mệnh lệnh gấp rút cho Khánh bá và Vương Bạch.

Khi hắn đẩy cửa ra và nhìn thấy Diệp Tuy đang ngồi trên giường của hắn ở gian ngoài, cả người hắn cứng đờ, ngây ra nhìn nàng mà không nói được nên lời.

Diệp Tuy khoác trường bào màu xanh nhạt, co hai đầu gối và gác cằm lên đầu gối, đang trò chuyện cùng Bội Thanh ở bên cạnh.

Nét mặt nàng… Nói thế nào đây… Nét mặt nàng dường như đang nhớ mong, dường như đang chờ đợi, nhưng nhiều hơn cả là sự vui vẻ, thoải mái.

Trước khi về đến Kinh Triệu, Uông Ấn đã nghĩ tới rất nhiều tình huống, nghĩ rằng nàng đang ngủ, nghĩ rằng sáng mai là có thể nhìn thấy nàng. Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ cô gái nhỏ lại ngồi trên giường của hắn vào lúc nửa đêm.

Diệp Tuy khép kín vạt áo, nhận ra có tiếng động ở cửa liền vô thức nhìn về phía đó. Vừa nhìn một cái, nàng bỗng mở to hai mắt, trái tim như bị thứ gì đó nện trúng.

Người đang đứng ở cửa là người đã khắc sâu trong tâm trí nàng, không sao gạt đi được, là người thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của nàng.

Uông Ấn, Uông Ấn đã về rồi!

Đây là thật sao? Hay chỉ là đang nằm mơ giống như trước kia?

Nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, sửng sốt, hiện lên tình ý quyến luyến, nhất thời không chớp mắt.

Hai người họ cứ chăm chú nhìn nhau như vậy, không hề dời ánh mắt. Hồi lâu sau, vẫn là Uông Ấn cử động trước.

Hắn đi từng bước tới gần Diệp Tuy. Dưới ánh đèn chiếu rọi, thân hình hắn cực kì cao lớn, cho đến khi đứng trước mặt nàng, dường như có thể bao trọn lấy cả người nàng vào trong lồng ngực.

Khi mùi gió sương lành lạnh trên người hắn phả vào chóp mũi của nàng, cuối cùng Diệp Tuy cũng lấy lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc.

Đại nhân thật sự đã trở về, không phải nàng đang nằm mơ, cũng không phải là ảo giác của nàng.

Dù Diệp Tuy nhận ra đây không phải trong mơ nhưng đầu óc nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nàng híp mắt lại, không kìm được mà vươn tay muốn chạm vào người đang ở trước mặt.

Là thật sao? Thật sự là hắn sao?

Tay nàng vừa duỗi ra thì Uông Ấn đã dang cánh tay, hơi cúi người, ôm trọn cả người nàng vào lòng: “Ta… đã về rồi!”

Giọng nói của hắn lạnh nhạt, trầm thấp hơn trước đây rất nhiều. Thế nhưng lồng ngực hắn lại mang hơi thở nóng bỏng, tựa như đang trêu chọc Diệp Tuy đến nỗi khiến vành tai nàng sắp bốc cháy tới nơi.

Nàng không kìm lòng được bèn nhắm mắt lại, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Nàng chỉ thuận theo trái tim mình, tựa đầu vào trước ngực hắn, cảm nhận hơi thở nóng bỏng, cảm nhận trái tim đã bị hun nóng đến cực độ của mình.

Diệp Tuy chậm rãi vòng tay ôm lấy người mà mình ngày nhớ đêm mong, lẩm bẩm: “Đại nhân, ngài đã về rồi!”