Uông Xưởng Công

Chương 466: Chương </span></span>466BỎ THUỐC ĐỘC LÀM HẠI



Một bà già như vậy sao lại nói Chu thị đối xử rất tốt với mình, và còn thu gom bã thuốc mà Chu thị uống trong một tháng, còn im hơi lặng tiếng tự mang đến hiệu thuốc kiểm tra, cuối cùng chứng minh thuốc của Chu thị uống có vấn đề?

Hành vi của bà ta rất không hợp lý, trong này nhất định là có nội tình khác.

Từ thị gọi nha hoàn thân cận tới, sai nàng ta lập tức đi bẩm báo việc này cho lão thái gia đang ở viện Diên Quang, đồng thời cũng đi bẩm báo cho Diệp An Thái và Diệp An Cố.

Tất cả những chuyện này xảy ra thật đúng lúc, có cả Diệp Vân và các vị phu nhân khác ở đây. Từ thị sợ mình không kiểm soát được tình hình.

Sau khi dặn nha hoàn của mình, Từ thị mới đi về phía Diệp Vân rồi nói: “Vân tỷ nhi, chuyện này chỉ là lời nói phiến diện của một bà già, quá kỳ lạ. Theo ta thấy…”

“Nhị thẩm, thẩm không cần phải nói nữa. Cháu… những lời gia nhân kia nói là thật hay giả, đương nhiên cháu sẽ điều tra rõ ràng. Người đâu, các người đi theo vị ma ma này, đem những bã thuốc kia tới đây, ta muốn đích thân mang đi kiểu tra!” Diệp Vân nghiến răng nói.

Dứt lời, nàng ta nhìn sang các vị phu nhân đến phúng viếng, đôi mắt đỏ hoe, nói: “Các vị phu nhân đã có lòng rồi. Làm phiền các vị đã đến đưa tiễn mẹ của vãn bối lần cuối. Mong các vị phu nhân nể tình người mẹ đã khuất của vãn bối mà cùng vãn bối đi lấy những bã thuốc kia, cũng tiện thể làm chứng cho vãn bối.”

Các vị phu nhân chỉ định xem kịch vui, muốn hóng chuyện riêng tư trong nội trạch mà thôi nên khi nghe thấy những lời này của Diệp Vân, họ nhất thời đều ấp úng.

Họ không muốn tham gia vào những chuyện của nhà họ Diệp, nhưng Diệp Vân đã nói rất hợp tình hợp lý. Vả lại, họ đến phúng viếng Chu thị, nói cho cùng cũng có giao tình với bà ta nên trong một chốc một lát không thể nói ra lời từ chối.

Sau đó, một vị phu nhân lên tiếng: “Nếu đã vậy thì chúng ta đi cùng Diệp cô nương đến Phật đường một chuyến, cũng là cho trọn tấm lòng với Diệp phu nhân.” . ngôn tình hoàn

Vị phu nhân vừa nói là Vương thị, vợ của Phó Dung - viên ngoại lang Hình Bộ mới được bổ nhiệm. Sau khi các thế gia bị di tông dời tộc, viên ngoại lang Hình Bộ - Lư Hoàng bị cách chức, chồng của Vương thị là Phó Dung đã tiếp nhận vị trí này.

Sau khi nghe Diệp Vân nói xong, rất nhiều nội dung lóe lên trong đầu vị Phó phu nhân này. Cuối cùng quẩn quanh trong lòng bà ta là suy nghĩ từ khi nhậm chức tới nay, chồng bà ta vẫn chưa lập được công trạng gì. Nếu như trong chuyện Đại phu nhân nhà họ Diệp qua đời thật sự có nội tình khác, thật sự liên quan đến án mạng… thì đây chính là cơ hội cho chồng của bà ta.

Sau khi suy nghĩ một lượt, Vương thị đã đáp lời như vậy.

Nghe Vương thị nói xong, các vị phu nhân khác cũng không tiện nói lời từ chối nữa.

“Vân tỷ nhi, việc này không thích hợp cho lắm, sao có thể làm phiền các vị phu nhân được cơ chứ? Chuyện này nên đợi lão thái gia đến phân xử đi!” Từ thị vừa vội vàng nói vừa chặn những vị phu nhân này lại hòng ngăn cản Diệp Vân dẫn họ đến Phật đường.

Chuyện ở linh đường tiến triển quá nhanh, Diệp Vân chỉ mới đến phúng viếng được nửa khắc, sao trong chốc lát đã đến bước đi tới Phật đường để lấy bã thuốc?

Diệp Vân là cháu gái của nhà họ Diệp đã xuất giá, còn các vị phu nhân này đến đây để chia buồn, nhưng Diệp Vân lại cứ như vậy quyết định những việc cần phải làm. Thế này thật quá tự tung tự tác, còn coi nhà họ Diệp ra cái gì?

Diệp Vân nhìn Từ thị với đôi mắt đỏ hoe và nói: “Nhị thẩm, chẳng lẽ thẩm muốn ngăn cản chúng ta? Tuy rằng cháu gái đã xuất giá nhưng người chết là mẹ của cháu. Thân là con gái của bà, nếu biết mẹ mình chết oan uổng, bất luận nói thế nào thì cháu cũng nhất định phải tra rõ chân tướng.”

Nàng ta lạnh lùng nhìn Từ thị, sau đó trầm giọng: “Hiện tại Nhị thẩm là người quản việc nhà ở trong phủ, chắc hẳn thẩm cũng biết rõ chuyện mời đại phu thăm khám và uống thuốc của mẹ cháu. Thẩm muốn ngăn cháu không đi lấy bã thuốc hay là có nguyên nhân gì đặc biệt?”

Diệp Vân vừa nói hết câu, Vương thị và các vị phu nhân khác liền nhìn sang Từ thị.

Sắc mặt Từ thị sầm xuống, bà lạnh lùng nói: “Vân tỷ nhi, ta ngăn cháu đi lấy bã thuốc là cảm thấy sự việc có điểm kỳ quặc. Việc lớn như vậy nên chờ lão thái gia đến đây xử lý đi.”

Những lời nói vừa rồi của Diệp Vân thật chối tai. Nàng ta nói như thế lẽ nào là muốn trách móc bà có liên quan đến cái chết của Chu thị?

Nhưng Từ thị lại không sợ điều đó. Từ khi Chu thị vào ở trong Phật đường trở đi, bà đã không để ý đến Chu thị nữa. Sau khi Chu thị bị bệnh, tất cả những việc như mời đại phu thăm khám, sắc thuốc, đều do người của Đại phòng làm.

Diệp Vân muốn giội nước bẩn lên người bà? Nhưng bà cũng không hề sợ.

Có điều, bà là phu nhân trông coi việc nhà của nhà họ Diệp, bây giờ xảy ra vấn đề lớn như vậy tại linh đường, bà nhất định phải hỏi đến.

Diệp Vân nhìn thẳng vào Từ thị, xẵng giọng: “Ta không đợi được ông nội tới vì sợ có người nào đó sẽ tiêu hủy chứng cứ. Nhị thẩm, thẩm nói có đúng không? Giờ, xin Nhị thẩm nhường đường cho!”

Nghe nàng ta nói thế, sắc mặt Từ thị sa sầm hẳn. Bà nghiêng người tránh ra rồi nói: “Nếu đã vậy thì tùy Vân tỷ nhi!”

Dù sao những gì nên làm bà cũng đã làm đầy đủ. Cho dù lão thái gia đến đây, bà cũng sẽ không có gì đáng bị trách cứ cả.

Bà thật sự không muốn dính dáng chút nào vào những thứ chướng khí mù mịt của Đại phòng. Bà tự thấy bản thân lo liệu cho tang lễ của Chu thị tới đây là đã hết lòng hết nghĩa rồi.

Ma ma quản sự đó chắc chắn là có vấn đề. Bà biết rõ điều này, chắc hẳn lão thái gia lại càng biết rõ hơn.

Song, Từ thị vẫn thật sự không ngờ tới, những bã thuốc đó cuối cùng lại dẫn đến tai họa lớn, và nhà họ Diệp không chỉ có mình Chu thị tạ thế.