Uông Xưởng Công

Chương 468: Chương </span></span>468TAI BAY VẠ GIÓ



Tất cả mọi người nhà họ Diệp đều không ngờ được là sau khi Diệp Vân kiểm tra những bã thuốc lại chỉ thẳng ra rằng việc này có liên quan đến lão phu nhân Kế thị ở trong Phật đường.

Đúng, lão phu nhân ở trong Phật đường nhiều năm như vậy, gần như không rời khỏi đó, đương nhiên là rất quen thuộc mọi thứ trong Phật đường. Mỗi người và mỗi việc trong Phật đường đều không thể rời khỏi mắt của lão phu nhân. Nếu lão phu nhân thật sự muốn giở trò gì đó thì thật sự quá đơn giản, thần không biết quỷ không hay.

Nhưng vấn đề là dược liệu độc hại trong bã thuốc của Đại phu nhân thật sự là do lão phu nhân bỏ vào sao?

Khi Diệp Cư Tiêu nghe thấy những lời bẩm báo này, ông ta tưởng chừng như không thể tin được, người vợ kế đã ở trong Phật đường mấy chục năm nay của ông ta sao lại có thể giết Chu thị?

Còn Diệp An Thái sau khi biết trong bã thuốc của Chu thị uống có độc dược tương khắc trí mạng thì thấy kinh hãi, ngẩn cả người. Tuy rằng sau khi trở lại Kinh Triệu, ông ta hoàn toàn không còn ân ái với Chu thị như xưa, đồng thời thầm mong sao Chi thị chết sớm. Nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ gì vào trong thuốc của Chu thị, ông ta chỉ lẳng lặng đợi Chu thị lìa đời mà thôi.

Nhưng sao bây giờ cái chết của Chu thị lại không phải là vì bệnh tật giống như ông ta tưởng tượng mà lại là bị người ta đầu độc chết?

Sau khi biết trong thuốc có độc dược tương khắc, ông ta liền có dự cảm không lành, dường như bản thân đã bỏ sót điều gì đó.

Cho đến khi nàng thiếp Liêu thị của ông ta lên tiếng, ông ta mới biết mình đã bỏ sót điều gì.

Lúc đó, Liêu thị đã khoác tay ông ta và hoảng hốt nói: “Lão gia, may mà tất cả là do lão phu nhân ở trong Phật đường làm, nếu người khác buộc tội những việc này là do Đại phòng làm, vậy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được. Theo nguyên tắc ai được hưởng lợi thì là người đó làm, người khác đều sẽ cho rằng thiếp là người đã bỏ thuốc đầu độc Đại phu nhân.”

Nghe thấy vậy, trong đầu Diệp An Thái lóe lên thứ gì đó, trong lòng ông ta dần dần trở nên lạnh lẽo.

Ông ta khẽ đẩy cơ thể Liêu thị đang bám lên người mình ra, ngập ngừng hỏi: “Thư nhi, nàng nói gì?”

Liêu thị cúi đầu, lộ ra dáng vẻ chực khóc đến nơi, và nói: “Lão gia, thiếp nói rằng chỉ sợ người ngoài lại cho rằng những dược liệu tương khắc kia là do thiếp bỏ vào. Suy cho cùng, Đại phu nhân chết thì thiếp được hưởng lợi. Nhưng nào ai biết được thiếp không thể trở thành vợ của lão gia cơ chứ?”

Diệp An Thái liên tục cau mày, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.

Ông ta đã biết điều lúc trước mà mình cảm thấy không hợp lý nằm ở đâu.

Đúng thế, nhìn bề ngoài thì cái chết của Chu thị rất có lợi cho Đại phòng. Hiện tại còn chưa có lời đồn, nhưng điều này không có nghĩa là trong lòng người khác sẽ không suy nghĩ như vậy.

Liệu người khác có cho rằng… Diệp An Thái đã giết vợ mình không?

Không, ông ta tuyệt đối không thể cho phép chuyện đó xảy ra, cho dù là bọn họ có suy nghĩ đó cũng không thể được.

Chỉ cần có bất cứ tin đồn phong thanh nào được truyền ra thì thanh danh của ông ta sẽ bị hủy hoại.

Nghĩ tới đây, Diệp An Thái liền bình tĩnh lại. Bây giờ xem ra nhất định phải chứng thực những lời mà Diệp Vân đã nói.

Thế là, trong lúc đám gia nhân trong phủ nhà họ Diệp bàn tán xôn xao về việc này, Diệp An Thái bèn đi đến viện Diên Quang của cha mình, hiên ngang lẫm liệt nói một hồi.

Ông ta chỉ ra rằng trước kia Kế thị bất mãn đủ kiểu với Chu thị, và nếu Chu thị thật sự bị đầu độc cho chết một cách từ từ thì không chừng chính Kế thị đã động tay động chân trong đó.

Diệp Cư Tiêu nghe xong liền trầm lặng.

Kế thị hoàn toàn không ngờ bà yên ổn ăn chay niệm Phật trong Phật đường, tụng kinh siêu độ cho Chu thị, nhưng lại bị người ta chỉ ra và xác nhận là hung thủ đã giết hại Chu thị.

Khi Kế thị bị đưa đến sảnh Thừa Huấn của nhà họ Diệp, bà cảm thấy hoang mang, cơ thể liêu xiêu trông càng rụt rè, nhút nhát hơn.

Lúc đối mặt với bà già quản sự kia và nhóm người Diệp An Thái, Kế thị chỉ hoảng loạn lắc đầu, cực lực phủ nhận điều này: “Không, ta không làm việc đó, chưa từng làm việc đó! Con dâu cả rõ ràng là chết vì bệnh, sao ta lại ra tay đầu độc cho được?”

Bấy giờ, Diệp Vân cũng có mặt trong sảnh Thừa Huấn, hai mắt đẫm lệ. Nàng ta nhìn Kế thị với ánh mắt đầy căm giận, nghiến răng nói: “Lão phu nhân, mẹ cháu và bà cùng ở trong Phật đường. Ngày thường, người tiếp xúc nhiều nhất với mẹ cháu chính là lão phu nhân. Ma ma quản sự đã nói lão phu nhân từng hỏi về thuốc uống của mẹ cháu, còn xung phong muốn giúp đỡ việc sắc thuốc cho mẹ cháu. Sao lão phu nhân lại tốt bụng như vậy? Thử hỏi, ngoài bà ra, còn ai có thể tiếp xúc với thuốc thang của mẹ cháu?”

Sắc mặt Kế thị trắng bệch, nét mặt càng thêm sợ sệt, chỉ không ngừng nói: “Không phải ta, ta chỉ muốn giúp con dâu cả mà thôi… Chỉ vì muốn giúp con dâu cả mà thôi.”

Đám kẻ hầu người hạ trong Phật đường đều thấy người yếu thế thì hiếp đáp, đôi khi thậm chí không để tâm cả đến việc sắc thuốc cho Chu thị. Kế thị chỉ là nhìn không vừa mắt với chuyện đó, lại thấy Chu thị một thân một mình nằm trên giường rất thê thảm nên mới chủ động hỏi thăm chuyện thuốc thang của Chu thị, và còn đích thân hỗ trợ việc sắc thuốc.

Những dược liệu kia nên sắc thế nào thì sắc thế nấy, bà chưa bao giờ giở trò gì với số dược liệu, sao có thể bỏ độc vào trong đó được?

Nét mặt bà kinh hoàng, bàn tay không ngừng lần chuỗi tràng hạt, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại. Tuy nhiên, cho dù bà gắng hết sức để ổn định tinh thần thì vẫn cảm thấy mọi chuyện trước mắt đều cực kì hoang đường.

Diệp Vân đến gần Kề thị rồi nói: “Lão phu nhân, có ai lại không biết bà là vợ kế của ông nội cháu? Năm đó, bà đối xử với cha cháu và Nhị thúc như thế nào, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng. Bà có thể bày mưu làm mù mắt của Nhị thúc, bây giờ lại bỏ thuốc đầu độc hại mẹ cháu. Điều này có gì kỳ lạ đâu?”

Diệp Vân vừa dứt lời, mọi người trong sảnh Thừa Huấn đều thay đổi sắc mặt và không kìm được mà đưa mắt nhìn về phía Diệp An Cố.

Đặc biệt là Từ thị, bà lo lắng nhìn sang chồng mình.