Trước kia, mẹ nàng để những bà già này ở lại Phật đường, mục đích chính là vì muốn tra tấn Chu thị. Những bà già này đã quen mượn gió bẻ măng, sao có thể suy nghĩ cho Chu thị được?
Hơn nữa, một bà già quản sự có thể có sự mưu mô và ẩn nhẫn như vậy, có thể thu gom bã thuốc của Chu thị trong gần hai tháng trời sao?
Chắc chắn là có người đứng đằng sau sai khiến bà già này, nhưng bà ta lại không chịu thừa nhận nên quan viên Hình Bộ cũng không thể làm gì được.
“Ta nhớ lúc trước mẹ tìm được những bà già này tại điền trang ở ngoại ô kinh thành. Bây giờ các ngươi hãy đến những điền trang đó một chuyến, để xem có mối quan hệ ngấm ngầm nào với bà già này hay không?” Diệp Tuy dặn đám Triệu Tam Nương đi làm việc trước này trước.
Hình Bộ và phủ Kinh Triệu đã sớm điều tra cẩn thận các mối quan hệ ngầm của bà già đó nhưng không phát hiện được vấn đề gì. Điều tra cho thấy bà ta góa bụa một thân một mình, sau lưng cũng không có nhiều quan hệ thừa thãi. Bởi vậy, bà ta mới được chọn đưa vào nơi vắng vẻ như Phật đường của nhà họ Diệp.
Đương nhiên Diệp Tuy cũng biết rõ những điều này. Mẹ nàng luôn làm việc ổn thỏa, chắc hẳn đằng sau những bà già này không có gì đáng lo ngại.
Cho dù là như thế, Diệp Tuy vẫn cảm thấy không yên lòng, sợ rằng Hình Bộ và phủ Kinh Triệu đã bỏ sót điều gì đó. Bởi vậy, nàng mới bảo Triệu Tam Nương dẫn người đi điều tra lại.
Vốn dĩ nàng cũng không ôm hi vọng sẽ điều tra được manh mối gì, nhưng không ngờ lần điều tra này của Triệu Tam Nương lại thật sự có phát hiện khác.
“Phu nhân, nô tỳ điều tra được bà già họ Thôi lúc còn trẻ đã có quan hệ mập mờ với quản sự của điền trang. Đây là chuyện mấy chục năm trước rồi nên ở nông trang hoàn toàn không có ai biết.” Triệu Tam Nương nói.
Triệu Tam Nương biết được những chuyện này từ một ông già nô bộc đã sắp rụng hết răng ở nông trang.
Triệu Tam Nương biết trong những điền trang kiểu này có rất nhiều chuyện phong lưu nhập nhằng mờ ám giống vậy. Hầu như ở mọi nông trang đều có thể nghe thấy đầy rẫy.
Triệu Tam Nương vốn dĩ không hề cảm thấy chuyện này có gì đặc biệt. Tuy nhiên sau khi biết cháu trai của quản sự nông trang đã rất lâu không thấy xuất hiện, nàng ta liền sinh nghi.
Diệp Tuy nghe xong thì nheo mắt lại, tiếp đó hỏi: “Cháu trai đã rất lâu rồi không thấy xuất hiện... Cháu trai của quản sự thì có liên quan gì đến bà già họ Thôi?”
Triệu Tam Nương lắc đầu, đáp: “Điều này không ai biết. Chuyện từ mấy chục năm trước, những người ở nông trang năm đó đã chết cả. Nô tỳ không điều tra được liệu bọn họ có quan hệ gì hay không.”
Quả thật là Triệu Tam Nương không điều tra ra được. Nhưng đúng lúc này, cháu trai của quản sự lại biến mất tăm mất tích, nàng ta luôn cảm thấy trong chuyện này rất có vấn đề.
Diệp Tuy im lặng một lát rồi bất chợt nhếch khóe môi nở nụ cười: “Chắc rằng Hình Bộ và phủ Kinh Triệu đã sớm điều tra, nếu thật sự có manh mối gì thì cũng không thể nào đến lượt chúng ta phát hiện ra. Không điều tra được cũng không sao hết, chúng ta đi hỏi thẳng bà già họ Thôi là được.”
Mắt Triệu Tam Nương sáng rực lên: “Phu nhân, chúng ta sẽ đến Hình Bộ cướp bà già đó ra sao?”
Diệp Tuy liếc nhìn Triệu Tam Nương, cứ cảm thấy trong giọng nói của nàng ta ẩn chứa sự phấn khích.
Cái quái gì vậy? Hơn nữa Triệu Tam Nương nói là “cướp”, nhưng đó là đại lao của Hình Bộ, nói đến việc cướp người mà cứ nhẹ tênh như thế, cho là không thành vấn đề thật sao?
Mặc dù Diệp Tuy cảm thấy có phần không hiểu nhưng nàng đã quen với chứng động kinh của đám người của Đề Xưởng nên cũng không để ý nhiều, chỉ nói: “Không, chúng ta đến thẳng đại lao của Hình Bộ để hỏi.”
“Ồ… Nhưng bà già đó chắc chắn sẽ không khai thật đâu.” Hai vai Triệu Tam Nương hơi sụp xuống, rầu rĩ nói.
Diệp Tuy cười nói: “Đương nhiên không thể hỏi giống như quan viên Hình Bộ được mà phải đổi cách khác. Ta muốn đích thân đi đến đại lao Hình Bộ một chuyến. Nhưng trước hết, ngươi hãy đi chuẩn bị một vài thứ…”
Triệu Tam Nương lập tức tập trung lắng nghe, cuối cùng trầm giọng nói: “Xin phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ xử làm thật ổn thỏa!”
Ánh mắt nàng ta hơi sáng lên, tràn đầy mong đợi với chuyến đi tới Hình Bộ tiếp đây.
Ừm, theo như lời phu nhân đã nói thì bà già họ Thôi nhất định sẽ nói ra sự thật.
Triệu Tam Nương không ngờ còn có thể tra hỏi như thế. Xem ra, đề kỵ cũng nên học hỏi phu nhân mới phải!
Kiếp trước, Diệp Tuy chưa từng tới đại lao Hình Bộ nhưng nàng đã từng đi cùng Thái Ninh Đế đến đại lao Đề Xưởng. So với đại lao Đề Xưởng, đại lao Hình Bộ chẳng đáng là gì.
Song, vừa bước vào đại lao Hình Bộ, Diệp Tuy liền nhíu chặt mày lại, cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
Thật ra tất cả các nhà lao trong thiên hạ đều không khác nhau là bao. Bất kể là đại lao Đề Xưởng cực kì nghiêm ngặt hay nhà lao bình thường của các châu huyện thì cũng đều ngập tràn mùi u ám mục nát.
Thứ mùi âm u mục nát này trộn lẫn mùi máu tanh nồng nặc, mùi xác thối, mùi khai của nước tiểu… trải qua sự tích tụ và lên men từ tháng này sang năm nọ, chúng trở thành thứ mùi rữa nát không thể nào hết được.
Cho dù nhà lao có sạch sẽ, có gọn gàng hơn nữa thì cũng vẫn có loại mùi này.
Không một ai có thể thích nổi thứ mùi đó, kể cả là người đã sống hai kiếp, không còn nhiều cảm giác với sống chết như Diệp Tuy.
“Phu... Cẩn thận.” Triệu Tam Nương dẫn Diệp Tuy đi trong đại lao Hình Bộ. Trong lòng nàng ta hết sức cảnh giác, luôn luôn chú ý đến tình hình của Diệp Tuy.
Theo nàng ta thấy thì Diệp Tuy không cần phải đích thân đi chuyến này. Dù sao thì một nơi như đại lao Hình Bộ thật sự không thích hợp với Diệp Tuy.
Nhưng Diệp Tuy lại khăng khăng muốn tới, xưởng công cũng không phản đối nên Triệu Tam Nương đành phải nghe theo.
Đi trước Triệu Tam Nương là một cai ngục dẫn đường.
Dưới sự thu xếp của Đề Xưởng, cai ngục của Hình Bộ đã giam riêng bà già họ Thôi ở một phòng, và cũng biết là tối nay sẽ có người của Đề Xưởng đến đây thẩm vấn bà ta.
Có điều, cai ngục của Hình Bộ không biết rằng người khoác áo bào đen kín mít, trông hơi nhỏ bé này lại là phu nhân của đốc chủ Đề Xưởng.
“Hai vị đại nhân, đây chính là nơi giam giữ bà già họ Thôi. Nô tài chờ hai vị đại nhân ở bên ngoài.” Tên cai ngục khom lưng nói, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
Đại lao Hình Bộ phân thành bốn cấp bậc là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Trong đó “Thiên” là cao cấp nhất, thấp hèn nhất đương nhiên chính là “Hoàng”.
Người không quan trọng như bà già họ Thôi tất nhiên là bị giam ở phòng giam “Hoàng” thấp hèn nhất.