Uông Xưởng Công

Chương 489: Chương </span></span>489CHÂN TƯỚNG LÀ NHƯ VẬY



Thế là Vạn Ngạn Thời dẫn Tần Phưởng và Hồ Sách đi thẩm vấn Mục Viễn Đạo.

Không ngờ, vừa nhìn thấy Mục Viễn Đạo, sắc mặt Tần Phưởng trở nên hơi khác thường, còn tới gần Mục Viễn Đạo mà tỉ mỉ quan sát, sau đó tự nói với mình: “Tướng mạo nho nhã, râu dê… Vừa hay phủ Kinh Triệu cũng đang tìm người như thế này. Xem ra, bổn quan phải bảo mấy người dân kia đến nhận người mới được.”

Vạn Ngạn Thời và Hồ Sách nghe thấy vậy nhất thời không hiểu, cho nên đều nhìn về phía Tần Phưởng với vẻ nghi hoặc: Tần đại nhân có ý gì?

Tần Phưởng vuốt râu, công bố chân tướng: “Bổn quan đã điều tra được kẻ bị nghi ngờ có liên quan đến việc Diệp Hướng Chinh chết đuối là một văn nhân trung niên có râu dê, tướng mạo nho nhã… Người có vẻ ngoài này chẳng phải đang ở trước mặt đây sao?”

Cái gì? Liên quan đến việc Diệp Hướng Chinh bị chết đuối?

Sau khi Vạn Ngạn Thời và Hồ Sách nhìn chòm râu dê của Mục Viễn Đạo và hiểu ra những lời nói vừa rồi của Tần Phưởng thì không khỏi thay đổi sắc mặt.

Sự thật sẽ không phải như những gì họ đoán chứ… Không phải như vậy chứ?

Sau hai canh giờ, Cố Chương kinh hoàng trở về đường Minh Châu, chưa kịp cởi triều phục ra đã vội vàng đi gặp ông nội Cố Sùng của mình.

“Ông nội, không hay rồi! Mục tiên sinh đã bị Đại Lý Tự dẫn đi rồi. Hiện giờ Đại Lý Tự và phủ Kinh Triệu đã thẩm vấn xong, Mục tiên sinh có liên quan đến án mạng của nhà họ Diệp và việc sát hại Diệp Hướng Chinh.”

Cố Sùng đang nghịch một thanh ngọc Như Ý, nghe thấy thế liền đứng bật dậy, không thể tin được mà hỏi: “Cái gì? Sao Đại Lý Tự và phủ Kinh Triệu lại để mắt tới Mục Viễn Đạo? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Cố Chương thở hổn hển, hoảng loạn nói: “Cháu cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Đây là một quan viên của Đại Lý Tự lén tiết lộ, nói rằng hiện tại Đại Lý Tự và phủ Kinh Triệu đã điều tra rõ tất cả. Chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp sẽ nhanh chóng được sáng tỏ.”

Lúc nghe thấy quan viên đó tiết lộ tin này, Cố Chương cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài.

Chuyện của nhà họ Diệp có liên quan tới Mục Viễn Đạo? Đây chính là chân tướng cuối cùng mà Đại Lý Tự, Hình Bộ và phủ Kinh Triệu điều tra ra?

Thế nhưng, Mục Viễn Đạo là phụ tá của nhà họ Cố, là người đắc lực bên cạnh ông nội hắn ta, cũng là phụ tá đắc lực của hắn ta.

Nếu đây là chân tướng mà Đại Lý Tự, Hình Bộ và phủ Kinh Triệu điều tra ra, vậy thì nhà họ Cố sẽ thế nào?

Cố Sùng thấy cháu trai mình mặt mày đã trắng bệch liền trầm giọng quát: “Chương nhi! Bình tĩnh! Không thể rối loạn tâm trí! Ta lại hỏi cháu, lúc trước, khi cháu sai người đi dìm chết Diệp Hướng Ngu, Mục Viễn Đạo có tham gia vào hay không?”

Cố Chương liền lắc đầu, đáp một cách chắc chắn: “Không, ông nội, không ạ! Cháu sai người khác làm chuyện này, chắc chắn sẽ không để lại dấu vết. Nhưng Mục tiên sinh biết việc này…”

Trống ngực Cố Chương đập dữ dội, thần sắc rối loạn, gần như muốn ôm đầu ngã xuống.

Hắn ta không tài nào ngờ được chân tướng của nhà họ Diệp quanh đi quẩn lại lại điều tra ra nhà họ Cố.

Bây giờ hắn hoàn toàn không biết làm thế nào mà tất cả những chuyện này lại xảy ra.

Đừng nói là Cố Chương, ngay cả những quan viên như Vạn Ngạn Thời, lúc này cũng đang cảm thấy chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp, quả thật là… không biết nên nói thế nào.

Tất nhiên, Mục Viễn Đạo không nhận tội và liên tục kêu mình bị oan. Còn bà già họ Thôi một mực khẳng định giọng nói tao nhã mà bà ta nghe thấy chính là của Mục Viễn Đạo.

Cùng lúc đó, mấy người dân mà phủ Kinh Triệu tìm đến đều nhận ra Mục Viễn Đạo chính là người khi ấy đi cùng Diệp Hướng Chính ở bờ sông.

Có điều, bọn họ không nói những lời không chừa lại đường sống cho mình, chỉ nói: “Rất giống, rất giống! Hẳn là ông ta.”, “Chính là văn nhân trung niên nho nhã, để râu dê như này, giống ông ta.”.

Cho dù Vạn Ngạn Thời có nghi ngờ những người dân mà phủ Kinh Triệu tìm đến thì lúc này cũng sẽ không nói gì. Bởi vì đúng là quan viên của Đại Lý Tự đã điều tra ra Mục Viễn Đạo từng mua Chu Tinh Tử với số lượng không ít.

Hơn nữa khi nhắc đến tình trạng bị chết đuối của Diệp Hướng Chinh, dù rằng Mục Viễn Đạo cực lực phủ nhận nhưng những người có “hỏa nhãn kim tinh” như Vạn Ngạn Thời và Hồ Sách vẫn phát hiện ra một thoáng rối loạn lóe lên trong mắt Mục Viễn Đạo.

Nếu không phải Mục Viễn Đạo có “tật” thì tại sao lại phải “giật mình”.

Sau khi kết thúc thẩm vấn, Mục Viễn Đạo bị giải vào đại lao của Đại Lý Tự chờ thẩm vấn tiếp. Hồ Sách và nhóm người Tần Phưởng đã quyết định, bất luận thế nào cũng phải cạy được miệng của Mục Viễn Đạo, cho dù dùng hình tra tấn cũng không tiếc.

Chỉ cần ông ta không chết là được rồi.

Lúc này, nhìn đủ loại manh mối mà ba cơ quan đã chỉnh lý xong, ba vị quan viên là Tần Phưởng, Vạn Ngạn Thời và Hồ Sách rơi vào trầm tư.

Thông qua hai nhân vật mấu chốt là bà già họ Thôi và Mục Viễn Đạo, thật ra họ đã điều tra được rất nhiều manh mối. Vụ việc của nhà họ Diệp đã có hướng đi hết sức rõ ràng.

Sự thật về những chuyện của nhà họ Diệp đã bày ra ngay trước mặt họ.

Hồi lâu sau, phủ doãn Kinh Triệu - Tần Phưởng lên tiếng trước: “Từ những chứng cứ cho thấy, Mục Viễn Đạo đã uy hiếp bà già họ Thôi, đầu tiên là giết Chu thị, gây nên mưa gió cho nhà họ Diệp, cuối cùng còn giết chết Diệp Hướng Chinh. Bổn quan cho rằng chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp đã rất rõ ràng. Hai vị đại nhân nghĩ sao?”

Hồ Sách không nói gì, Vạn Ngạn Thời ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Chỉ dựa vào lời khai của một bà già và vài người dân đã kết luận đây là chân tướng, bổn quan cho rằng như vậy quá qua loa đại khái. Bổn quan luôn cảm thấy bên trong còn có rất nhiều điểm nghi vấn. Hiện tại Mục Viễn Đạo không thừa nhận, chân tướng là gì thì vẫn rất khó nói.”

Tần Phưởng nhìn Vạn Ngạn Thời, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Vạn Đại Nhân cho rằng Mục Viễn Đạo sẽ thừa nhận mọi chuyện? Người này, nếu đã có mưu lược và lá gan đi bày mưu hãm hại nhà danh gia vọng tộc, còn đổ vạ lên Đề Xưởng thì sẽ thừa nhận mình đã làm những việc đó sao?”

“… Bổn quan vẫn cho rằng điều này không ổn. Rốt cuộc chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp là gì, bổn quan vẫn chưa thể đưa ra phán đoán và quyết định.” Vạn Ngạn Thời không có sức để phản bác Tần Phưởng, đành phải nói như vậy.

Bấy giờ, Hồ Sách mới mở miệng, nghi ngờ hỏi: “Mục Viễn Đạo chỉ là một văn nhân, một đại phu mà thôi. Sao y lại nhằm vào nhà họ Diệp, sao y lại có gan làm đủ loại chuyện giết người diệt khẩu như thế?”

Tần Phưởng mỉm cười, thản nhiên đáp: “Hai vị đại nhân đều quên mất một điều. Mục Viễn Đạo là phụ tá của nhà họ Cố. Ai biết những việc này là do bản thân Mục Viễn Đạo làm hay bị người ta sai khiến nào?”

Vạn Ngạn Thời nhíu mày, mím chặt môi, không kìm được mà thoáng nhìn Tần Phưởng.

Lời nói của Tần Phưởng thật sự quá rõ ràng, chỉ thiếu nước chưa nói thẳng ra rằng những việc đó là do nhà họ Cố đứng đằng sau gây nên.

Vạn Ngạn Thời chưa từng nghe nói Tần Phưởng và nhà họ Cố có khúc mắc gì, sao bây giờ Tần Phưởng lại nói những lời nhằm vào nhà họ Cố như vậy?