Uông Xưởng Công

Chương 496: Chương </span></span>496HẠ MÀN



Cho dù Diệp Cư Tiêu không thích người vợ kế Kế thị và người con trai Diệp An Thế đi chăng nữa thì vẫn phải để hai mẹ con họ gặp nhau lần cuối cùng.

Chẳng mấy chốc, Diệp An Thế và Đào thị đã về đến nhà họ Diệp ở ngõ Thái Bình.

Vừa nhìn thấy màu trắng nhức mắt trong phủ, người đàn ông trung niên Diệp An Thế liền đỏ hoe cả mắt.

Ông lê thân thể bị thương đến Phật đường nhà họ Diệp là nơi đặt linh cữu của Kế thị, rồi quỳ xuống, không cầm nổi nước mắt.

Sau đó, Diệp An Thế đứng lên, đi đến gần quan tài, nhìn dung nhan trông hết sức bình thản của người mẹ quá cố của mình.

Bởi vì thời gian quàn linh cữu đã lâu, cho dù nhà họ Diệp nghĩ hết mọi cách để giữ gìn thi thể của Kế thị nhưng thi thể của bà vẫn không tránh khỏi việc thối rữa và bốc mùi.

Trước khi Diệp An Thế đến linh đường, Diệp Cư Tiêu đã ra lệnh sửa sang lại cho Kế thị lần nữa nên hiện tại trông bà rất bình thản, giống như khi xưa bà sống trong Phật đường.

Thế nhưng, người có vẻ bình thản này nay đã nhắm mắt mãi mãi, sẽ không mở ra nữa.

Cho dù Diệp An Thế đang nghĩ gì trong lòng, cho dù Diệp An Thế gọi bà thế nào đi nữa thì bà cũng sẽ không mở mắt tỉnh lại.

Khoảnh khắc này, tất nhiên là trong lòng Diệp An Thế hiện lên nỗi bi thương khôn tả. Nhưng ngoài bi thương ra còn có sự hoang mang không nói nên lời.

Ông chưa bao giờ nghĩ tới việc mẹ mình sẽ mất sớm như vậy. Dù những năm qua mẹ ông vẫn luôn sống trong Phật đường, lại càng thêm ít tiếp xúc với ông nhưng Diệp An Thế biết mẹ mình chỉ là đã quen sống trong Phật đường, đã quen nhu nhược và trốn tránh sự đời.

Kế thị chính là người như vậy. Người làm con trai như ông không thể trách cứ mẹ mình.

Trong quá khứ, tuy ông cảm thấy buồn bã vì sự lạnh nhạt của Kế thị nhưng ông biết mẹ mình vẫn còn trên đời, ông vẫn còn có mẹ.

Có người từng nói, khi người mẹ còn sống trên đời thì con người ta có thể tìm được nơi an cư. Nhưng nếu người mẹ không còn nữa thì con người ta chỉ có đường về.

Đối với Diệp An Thế mà nói, nay mẹ ông đã mất, nơi an cư và đường về của ông đều chẳng còn.

Phụ hề sinh ngã, mẫu hề cúc ngã.

Phũ ngã, súc ngã, trưởng ngã, dục ngã.

Cố ngã, phục ngã, xuất nhập phúc ngã.

Dục báo chi đức, hạo thiên võng cực.*

(*) Cha sinh ra ta, mẹ nâng đỡ ta

Vuốt ve ta, cho ta bú, nuôi ta khôn lớn

Dạy bảo ta nên người, chăm nom ta

Ôm ấp ta, ra vào bảo vệ ta

Muốn đáp trả cái ơn huệ ấy

Chỉ ví như bầu trời lồng lộng đến vô cùng. (Câu trong Kinh thi)

Lúc này đây, Diệp An Thế đã cảm nhận sâu sắc cái gọi là “Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ đã nhắm mắt xuôi tay”. Lúc này đây, trong lòng ông cảm thấy vô cùng hối hận trước kia đã không đến Phật đường thăm mẹ mình nhiều hơn.

Ông không ngờ mẹ mình sẽ khuất núi khi tuổi còn trẻ như này. Nhưng ông càng không ngờ rằng cái chết của mẹ ông lại liên quan tới nhiều thứ đến vậy.

Hiện tại, có lẽ chẳng có mấy người trong nhà họ Diệp đau xót trước sự ra đi của mẹ ông thì phải? Bất kể là cha hay anh trai cả của ông đều chỉ quan tâm đến danh tiếng và vụ bê bối của nhà họ Diệp.

Thế nhưng, mẹ của ông đã mất rồi…

Diệp An Thế lại quỳ xuống trước linh cữu của Kế thị lần nữa, hai mắt đỏ au, hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Đào thị đang quỳ bên cạnh ông, hai mắt cũng đỏ hoe. Bà nhìn sang chồng mình đang đau buồn khôn nguôi, bèn thấp giọng khuyên lơn: “Tướng công, chắc hẳn lão phu nhân không mong muốn nhìn thấy chàng buồn thương thế này đâu. Tướng công hãy nén đau buồn!”

Đào thị cũng rất đau buồn trước sự ra đi vĩnh viễn của mẹ chồng mình. Nhưng Kế thị vẫn luôn ở trong Phật đường, cho dù Đào thị đau buồn thương hơn nữa cũng không bằng Diệp An Thế.

Bà không ngờ được Kế thị sẽ chết vì Chu thị. Và lại càng không ngờ những món đồ bà gửi từ đạo Hà Đông về cho Kế thị sẽ trở thành vật chứng chỉ ra bà là hung thủ sát hại Chu thị.

Lúc nhận được tin Chu thị qua đời, đúng là trong lòng Đào thị có một chút cảm giác sảng khoái, nhưng sự sảng khoái này không mạnh mẽ là bao.

Suốt đời Đào thị sẽ không tha thứ cho những gì Chu thị đã làm với con gái bà. Song, người đã chết, mọi thứ đều đã kết thúc, chỉ còn sót lại niềm thổn thức mà thôi.

Tuy nhiên, cái chết của Chu thị mới là khởi nguồn cho đủ loại tai họa của nhà họ Diệp hiện giờ. Nếu không nhờ đề kỵ kịp thời cứu được vợ chồng bà, nếu không có đề kỵ phân tích tình hình của Kinh Triệu cho vợ chồng bà thì Đào thị còn không biết có nhiều nước bẩn ở Kinh Triệu hất lên người bà như vậy.

Những kẻ đứng đằng sau muốn chứng thực rằng bà là người đã sát hại Chu thị chính là để đối phó với hai con gái của bà.

Đúng vậy, hai con gái của bà, một người là Thuần quý tần ở trong cung, một người là Đốc chủ phu nhân. Chỉ với địa vị của hai nàng cũng đủ để trở thành cái gai trong mắt rất nhiều người.

Cho dù là nhằm vào mình thì Đào thị cũng sẽ không nhẫn nhịn, huống hồ những chuyện này lại nhằm thẳng vào hai con gái của bà.

Lúc đó, sau khi gặp phải phục kích, cho dù Diệp An Thế vẫn còn đang trong tâm trạng đau thương, nhưng Đào thị đã nhanh chóng bừng tỉnh, bày tỏ sẽ hết sức phối hợp hành động của Đề Xưởng, làm ra vẻ vẫn còn khiếp sợ và bị thương nặng trở về Kinh Triệu.

Đào thị hiểu rõ, việc bà và chồng mình cần phải làm là bảo vệ tốt cho bản thân. Chỉ khi hai người an toàn thì các con gái của bà mới được an toàn.

Nhưng bà không biết rằng khi họ về đến Kinh Triệu thì chân tướng vụ việc của nhà họ Diệp đã sáng tỏ. Những chuyện này hóa ra có liên quan đến nhà họ Cố. Ngoài cảm thấy đau buồn ra, Chu thị còn thầm lấy làm may mắn, may mà lúc trước đã không đồng ý với lời đề nghị kết thông gia của nhà họ Cố. Nếu như gả Diệp Tuy cho gia đình độc ác và nham hiểm như vậy thì không biết Diệp Tuy sẽ còn gặp phải chuyện gì.

Diệp Hướng Ngu đang quỳ ở bên cạnh liền lên tiếng an ủi Diệp An Thế: “Cha, đám tang của bà nội được hai vợ chồng Nhị bá lo liệu, bà nội cũng không bị làm xấu mặt, xin cha hãy yên tâm. Bà nội… ắt hẳn luôn hi vọng nhìn thấy cha sống bình an và vui vẻ.”

Nghe thấy vậy, Diệp An Thế ngẩn ngơ gật đầu, để mặc Diệp Hướng Ngu dìu ông đứng dậy.

Đúng rồi, nhà họ Diệp ở đây còn có hai vợ chồng anh trai của ông.

Ông biết tính tình và cách làm người của Diệp An Cố. Trước kia, khi Diệp An Cố cực kì oán giận mẹ ông, luôn cho rằng mẹ ông đã xúi bảo ông. Nhưng chuyện đã trôi qua mấy chục năm, những khúc mắc và oán giận năm đó đều đã được cởi bỏ. Diệp An Cố chắc chắn sẽ lo liệu hậu sự của mẹ ông thật thỏa đáng.

Diệp An Thế nhìn vợ và con trai đang vô cùng lo lắng cho ông, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại, quyết tâm nén đau thương xuống tận đáy lòng.

Ông nhất định sẽ điều tra rõ nguyên nhân thật sự về cái chết của mẹ mình. Nhưng bên cạnh ông bây giờ còn có vợ con, ông phải bảo vệ tốt cho vợ con của mình đã.

Diệp Tuy đến nhà họ Diệp vào buổi sáng ngày hôm sau sau khi Diệp An Thế trở về.