Uông Xưởng Công

Chương 498: Chương </span></span>498MANH MỐI



“Cha, cha yên tâm, con sẽ không có khoảng cách với đại nhân đâu. Con cũng biết mọi chuyện của nhà họ Diệp là nhằm vào đại nhân. Đại nhân cực kì không đồng ý với những việc này.” Diệp Tuy nói

“Đúng vậy, nói ra thì vẫn là chúng ta làm liên lụy đến hắn.” Đào thị ở bên cạnh gạt nước mắt và nói.

Cảm nhận của Đào thị về người con rể Uông đốc chủ này quả thật rất phức tạp. Bà không muốn thừa nhận Uông đốc chủ là con rể của mình, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình yên và vui sướng của con gái khi sống trong phủ nhà họ Uông, bà vẫn gắng kìm nén tất cả suy nghĩ, chỉ hi vọng con gái mình có thể sống thật tốt.

Diệp Hướng Ngu ở bên lắng nghe hết lời nói của mọi người, sau đó liền lên tiếng: “Hiện giờ chân tướng đã rõ ràng, hung thủ đã đền tội, cuối cùng đã có thể an ủi vong linh của bà nội ở trên trời rồi. Cha, cha đừng quá đau buồn, tiếp đến còn có những việc quan trọng như để tang làm tròn chữ hiếu.”

Cái chết của Kế thị mang đến ảnh hưởng to lớn với nhà họ Diệp, nhất là với hai cha con Diệp An Thế, Diệp Hướng Ngu.

Diệp Hướng Ngu biết cha hắn và hắn đều phải để tang giữ đạo hiếu, vậy thì phải tạm thời nghỉ làm quan, rời khỏi chốn quan trường.

Công việc của cha hắn ở đạo Hà Đông đã được bàn giao, vị trí của hắn ở Nghi Loan Vệ cũng có người thay thế.

Đương nhiên, Diệp Hướng Ngu không muốn chấp nhận điều này. Nhưng trong tình thế bây giờ, hắn không thể không chấp nhận.

Hắn đã từng nghĩ trong vòng năm năm sẽ làm đến vị trí phó tướng quân của Nghi Loan Vệ để đón em gái hắn ra khỏi phủ nhà họ Uông. Tuy nhiên, với thời gian chịu tang ba năm thì việc trở thành phó tướng quân của Nghi Loan Vệ sau năm năm là không thể.

Hắn phải nuốt lời, thật sự không có cách gì để đón A Ninh ra khỏi phủ nhà họ Uông.

Ba năm… Năm năm, A Ninh còn phải ở lại phủ nhà họ uông bao lâu nữa?

Đến tận lúc này, vấn đề mà Diệp Hướng Ngu quan tâm nhất vẫn là hạnh phúc của em gái mình.

Đồng thời, hắn lại một lần nữa cảm khái cho sự vô dụng của bản thân.

Tuy nhiên trong phủ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đây không phải việc mà với sức lực của một mình hắn là có thể cứu vãn được. Hắn chỉ có thế thuận theo thời thế mà làm thôi.

“Mặc dù đang trong thời gian chịu tang, con cũng đã bàn giao xong vị trí trong Nghi Loan Vệ. Nhưng con muốn bái Châu Diễn làm thầy để nắm chắc mưu lược quân sự.” Diệp Hướng Ngu nói ra dự định của mình.

Châu Diễn là bậc thầy quân sự đương thời, nghe nói hiện tại đang quy ẩn ở vùng núi Chung Nam. Diệp Hướng Ngu định tranh thủ thời gian chịu tang để đi tìm Châu Diễn, xin ông ta chỉ dạy.

Diệp Tuy gật đầu, cảm thấy việc này rất khả thi. Đúng là Châu Diễn đang ẩn cư ở vùng Chung Nam, tại một địa phương nhỏ gọi là trấn Bụi, nằm ở phía Bắc núi Chung Nam.

Đây là điều nàng biết được trong kiếp trước, vừa khéo có thể nói cho anh trai nàng biết để hắn đỡ mất thời gian và công sức tìm kiếm.

Xưa nay Diệp Hướng Ngu luôn biết rõ việc mình làm, hắn đã lên kế hoạch xong xuôi cho ba năm này thì chắc hẳn sẽ không lãng phí thời gian.

Người một nhà chuyện trò không ngớt một hồi, thấy đã là giữa trưa, Diệp Tuy liền lên tiếng cáo từ.

Vào lúc nàng định rời đi thì Diệp Hướng Ngu gọi nàng lại và nói: “A Ninh, ta có lời muốn nói với muội. Muội đừng đi vội!”

Diệp Hướng Ngu và Diệp Tuy rời bước đi đến thư phòng nhỏ trong viện Ánh Tú. Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Hướng Ngu, trong lòng Diệp Tuy không khỏi lấy làm nghi hoặc.

Diệp Hướng Ngu cau mày, thấp giọng khẽ nói: “A Ninh, ta nghi ngờ đám sơn tặc đã phục kích cha mẹ là do Chinh ca nhi sắp đặt. Ta phát hiện ra vài điểm đáng ngờ từ chỗ tên sai vặt theo hầu y.”

Nghe xong, đồng tử Diệp Tuy mở lớn, trong lòng quả thật cảm thấy kinh ngạc. Nàng không ngờ Diệp Hướng Ngu sẽ nói về chuyện cha mẹ họ gặp phải phục kích. Anh trai nàng nói rằng những tên sơn tặc kia là do Diệp Hướng Chinh thuê?

Trước đó, đề kỵ đã điều tra khoản tiền mà đám sơn tặc nhận là từ nhà họ Diệp ở ngõ Thái Bình nhưng không thể chắc chắn hoàn toàn được là người nào. Khi ấy, Diệp Hướng Chinh đã chết nên họ không nghĩ đến y.

Bây giờ Diệp Hướng Ngu nói rằng nghi ngờ việc đó là do Diệp Hướng Chinh làm. Anh trai nàng đã phát hiện ra điều gì?

Diệp Hướng Ngu trầm giọng, thong thả nói: “Trong phủ xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất là sau khi cha chúng ta bị phục kích, ta liền đi nhờ phó tướng quân của Nghi Loan Vệ giúp đỡ, điều tra xem là ai đứng đằng sau giở những thủ đoạn này…”

Hắn nói cặn kẽ với Diệp Tuy mọi việc mình đã làm sau khi nhà họ Diệp gặp chuyện. Hắn tìm đến phó tướng quân của Nghi Loan Vệ. Bởi lẽ Nghi Loan Vệ đang ngày càng được hoàng thượng coi trọng nên dần có sức ảnh hưởng tại Kinh Triệu. Đồng thời, cha vợ tương lai của hắn là đô úy quả cảm của Kinh Kỳ Vệ - Diêu Côn Hòa cũng hỗ trợ.

Vào tối hôm qua, Dư Cảnh Hoài và Diêu Côn Hòa đều gửi tin tới, nói rằng cách đây khá lâu Diệp Hướng Chinh đã đi thăm dò tin tức của sơn tặc tại Kinh Triệu.

Sau khi nhận được những tin tức này, Diệp Hướng Ngu liền tìm tên sai vặt theo hầu Diệp Hướng Chinh đến hỏi.

Tên sai vặt đương nhiên là không nói gì. Có điều thái độ của Diệp Hướng Ngu hết sức cứng rắn. Hắn đi thẳng tới gian phòng của Diệp Hướng Chinh để lục soát và phát hiện những món đồ đáng giá trong phòng đều biến mất.

Diệp Hướng Ngu cố ý vu cho tên sai vặt đã thừa lúc Diệp Hướng Chinh mất, nhà họ Diệp đang rối loạn mà ăn trộm đồ, phải đưa lên quan phủ để truy xét. Bấy giờ, tên sai vặt mới hoảng sợ nói ra nội tình.

Hóa ra, trước đó Diệp Hướng Chinh đã lần lượt bán hết những món đồ đáng giá của bản thân, còn vay mượn rất nhiều tiền bạc từ chỗ hai chị gái của y là Diệp Vân và Diệp Thân.

Nói cách khác, Diệp Hướng Chinh chắc chắn là phải chi một khoản tiền lớn. Tuy nhiên tên sai vặt lại không biết Diệp Hướng Chinh dùng món tiền này vào chỗ nào.

Nay Diệp Hướng Chinh đã chết, lại càng không cách gì xác nhận được chuyện đó. Nhưng điều trùng hợp là có đám sơn tặc đã nhận một món tiền lớn để phục kích cha họ. Diệp Hướng Ngu khó mà không suy nghĩ theo hướng này.

Nghe xong, Diệp Tuy bèn nói: “Ca, thật ra đề kỵ đã điều tra ra. Những tên sơn tặc kia đúng là đã nhận tiền của người nhà họ Diệp. Muội và đại nhân đang nghĩ xem là ai. Thì ra lại là Diệp Hướng Chinh.”

Với sự căm hận của Diệp Hướng Chinh với Tam phòng thì việc y làm những chuyện như vậy cũng không kỳ lạ.

Diệp Hướng Ngu thở dài, sắc mặt rất khó coi: “Ta không muốn cha biết việc này. Chinh ca nhi đã chết rồi, nên để lại cho y chút thanh danh. Hơn nữa hiện giờ chứng minh y là người đã thuê đám sơn tặc kia cũng không còn ý nghĩa gì.”

Vì thế, Diệp Hướng Ngu mới ghìm lòng không nói ra.