Thấy Hàn Châu Tiết ngượng ngùng cười nhận lỗi, công chúa Đồng Nhạc mới nói tiếp: “Sau khi thiếp rời khỏi cung Diên Hi thì ra khỏi cung, vừa về đến phủ thì xảy ra chuyện, không hề đi đâu, càng không ăn thứ gì khác. Chẳng lẽ thiếp lại trúng độc trong phủ của mình hay sao?”
“Vả lại, cho dù thiếp không nhớ thì đám cung nữ Liên nhi đi theo bên cạnh cũng sẽ biết rõ. Chẳng phải thái y đã kiểm tra thực hư rồi sao? Sở dĩ thiếp bị trúng độc chính là bởi trà trong cung Diên Hi.”
Hàn Châu Tiết gật đầu, sau đó ngu ngơ nói: “Công chúa nói rất có lý, ta chỉ là muốn hỏi cho rõ, tiện cho quan viên Hình Bộ sớm điều tra ra hung thủ đứng đằng sau để công chúa vui vẻ hơn. Công chúa quả thật đã phải chịu tội quá rồi, ta nhìn mà cũng thấy đau lòng.”
Bấy giờ, nét mặt công chúa Đồng Nhạc mới dễ nhìn hơn phần nào. Nàng ta nói: “Thuần quý tần chính là hung thủ, đâu cần phải điều tra nữa? Nàng ta thấy thiếp được phụ hoàng vô cùng cưng chiều, bất bình trong lòng nên mới dùng kế độc này thì phải? Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà mà!”
Hàn Châu Tiết gật đầu, đắp chăn cho công chúa Đồng Nhạc và nói: “Công chúa, không cần phải lo lắng, Hình Bộ chắc chắn sẽ điều tra ra chân tướng. Nàng nghỉ ngơi cho sớm, điều dưỡng thân thể cho tốt. Đây mới là điều quan trọng nhất.”
Công chúa Đồng Nhạc gật đầu, vẫn cảm thấy sức khỏe không tốt, chỉ ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.
Sau khi vào đêm, trong điện Tử Thần đèn đuốc vẫn sáng trưng, Long Diên Hương đang lượn lờ bay lên, nhưng trong điện lại không hề yên tĩnh bởi vì có một người mặc đồ đen đang bẩm báo sự việc với Vĩnh Chiêu Đế.
“Hoàng thượng, có người hiểu rất rõ tính cách của công chúa, biết công chúa dễ bị kích động và tò mò nên mới cố ý dẫn công chúa đi đến cung Diên Hi. Về phần công chúa bị trúng độc, phải chăng là bởi trà của cung Diên Hi, thần rất lấy làm hoài nghi với việc này.” Người áo đen bẩm báo.
Mặc dù giọng nói của người áo đen trầm lắng mà nghiêm túc nhưng khuôn mặt ngờ nghệch chẳng khác gì con mọt sách.
Người áo đen này hiển nhiên chính là phò mã Hàn Châu Tiết của Cửu công chúa.
Vĩnh Chiêu Đế ngẩng đầu lên khỏi đống tấu chương, nhìn mật thám của mình và mở miệng hỏi: “Ồ, vẫn còn nghi vấn? Tại sao lại nói vậy?”
Hàn Châu Tiết hơi cúi đầu xuống: “Hoàng thượng, công chúa bị người ta dẫn đến cung Diên Hi, mà công chúa chỉ uống vài ngụm trà ở đó. Tuy thái y nói độc dược này có độc tính mạnh nhưng thần cho rằng chỉ uống mấy hớp trà sẽ chưa thể khiến công chúa bị trúng độc sâu như thế.”
Hắn thoáng dừng lời rồi mới nói tiếp: “Cho nên thần cho rằng, sau khi công chúa rời khỏi cung Diên Hi đã ăn uống thứ gì khác nên mới trúng độc. Còn công chúa đã ăn uống thứ gì thì ngay chính nàng ấy cũng không nhớ.”
Vĩnh Chiêu Đế hơi nhíu mày, nếu không phải biết rõ tính tình mật thám của mình, ông sẽ cho là Hàn Châu Tiết đang nói đùa.
Một người có từng ăn uống qua thứ gì khác hay không, việc này mà cũng có thể quên được sao? Hàn Châu Tiết nói vậy là muốn diễn đạt điều gì?
“Hoàng thượng, có thể người cũng biết, công chúa trông thì hoạt bát lanh lợi nhưng thật ra vẫn là một người đơn giản. Theo như tình hình hiện tại, hoặc là công chúa không ăn uống thứ gì khác, hoặc là công chúa đã ăn uống món gì mà bản thân nàng ấy cũng không biết. Chẳng hạn như lúc công chúa đã hôn mê.” Hàn Châu Tiết nhanh chóng nói lên ý thật sự của chính mình.
Trước khi đến điện Tử Thần, Hàn Châu Tiết đã nghĩ đi nghĩ lại về tình trạng trúng độc của công chúa Đồng Nhạc. Mặc dù công chúa Đồng Nhạc nói là do Thuần quý tần gây ra, mặc dù cung nữ bên cạnh nàng ta cũng nói giống như vậy, nhìn thì như không có sơ hở gì, nhưng luôn khiến hắn cảm thấy bên trong có vấn đề.
Vừa rồi hắn đã nhắc tới hai điểm mà không cách nào giải thích một cách hợp lý được.
Là ai đã dẫn công chúa đến cung Diên Hi? Công chúa chỉ uống vài hớp trà mà đã có thể trúng độc sâu như vậy?
Nghe xong, Vĩnh Chiêu Đế liền nói: “Ngươi cho rằng, Đồng Nhạc từng hôn mê? Cho nên có một số việc, bản thân Đồng Nhạc cũng không biết?”
Hàn Châu Tiết gật đầu, đáp: “Bẩm hoàng thượng, thần quả thật cho là như vậy. Có điều hiện giờ thần vẫn chưa thể kiểm chứng suy nghĩ này.”
Cho rằng như vậy là một chuyện, nhưng tình hình thực tế lại là chuyện khác. Đến giờ Hàn Châu Tiết cũng không có gì chắc chắn để nói ra chân tướng là như thế nào.
“Trẫm sẽ cho Phòng Bảo đi thăm dò các nội thị và cung nữ việc này. Trẫm lại hỏi ngươi, ngươi có từng nói với Đồng Nhạc về chuyện Hữu Tàng trong cung không?”
Hàn Châu Tiết lập tức trả lời với vẻ mặt nghiêm nghị: “Hoàng thượng, thần không hề nói với công chúa! Công chúa chưa bao giờ hỏi về tình hình Hữu Tàng trong cung. Nhưng bởi vì Thái hậu nương nương không khỏe nên công chúa rất nhiều lần đến Phật đường. Bởi thế thần từng nói bóng nói gió, phát hiện công chúa vẫn luôn tưởng rằng người chấp chưởng Hữu Tàng là thái hậu nương nương.”
Nếu công chúa Đồng Nhạc đã không biết Trưởng công chúa mới là người quản lý Hữu Tàng thì không tồn tại vấn đề tranh giành gì ở đây. Theo Hàn Châu Tiết thấy, công chúa Đồng Nhạc cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Rốt cuộc người đứng sau kiểm soát bàn cờ này là ai?
Hàn Châu Tiết càng nghĩ càng cảm thấy sự tình khó bề phân biệt.
Vĩnh Chiêu Đế vô thức vỗ nhẹ hai tay trên tấu chương, sau đó thì nói: “Xem ra, đúng là có người đứng đằng sau thiết lập ván cờ. Lý do Đồng Nhạc bị trúng độc là bởi vì trẫm quá yêu thích Đồng Nhạc đây mà.”
Hàn Châu Tiết chắp tay, nói: “Hoàng thượng anh minh.”
Vĩnh Chiêu Đế không nói gì nữa, chỉ nhìn Hàn Châu Tiết thêm vài lần.
Nói thật, quả thật ông ta rất yêu thích công chúa Đồng Nhạc, nhưng thành thật mà nói, cô con gái trông hoạt bát lanh lợi này của ông ta cũng không thông minh là bao. Vĩnh Chiêu Đế không thích nhất chính là những người ngu xuẩn. Vì thế, thật ra ông ta không thể hiện quá nhiều sự yêu thích đối với công chúa Đồng Nhạc.
Tuy nhiên, ông ta lại hết sức hài lòng với phò mã Hàn Châu Tiết của công chúa Đồng Nhạc.
Hàn Châu Tiết là con trai út của nhà họ Hàn, còn được bí mật bồi dưỡng làm mật thám từ nhỏ. Hắn đã làm rất nhiều việc cho Vĩnh Chiêu Đế trong những năm qua và rất được ông ta tin tưởng.
Mật thám này hoàn toàn do ông ta sử dụng, lại ẩn nấp trong bóng tối mà không có bất cứ ai biết được. Ngay cả con gái của ông là công chúa Đồng Nhạc cũng không biết thân phận thật sự của Hàn Châu Tiết.
Năm xưa, sau khi Vĩnh Chiêu Đế được Uông Ấn cứu ra khỏi doanh trại quân địch, sau khi trải qua bờ vực của sự sống chết, ông ta đã làm hai việc.
Một là thành lập Đề Xưởng đẫm máu và đáng sợ; hai là bí mật phát triển những mật thám hoàn toàn trung thành để ông ta sử dụng.
Đề Xưởng là để trưng ra ngoài ánh sáng, dùng để đối phó răn đe những kẻ có lòng dạ gian trá. Còn ám vệ mật thám là để bổ trợ cho những gì thiếu hụt của Đề Xưởng, là sự tồn tại bí mật hơn Đề Xưởng.
Đối với Vĩnh Chiêu Đế mà nói, Đề Xưởng và mật thám hỗ trợ lẫn nhau, đều vô cùng quan trọng. Hiện tại, ông ta không thể tách khỏi hai thứ này được.
Phò mã Hàn Châu Tiết của Cửu công chúa chính là người nổi bật trong số các mật thám.
Bởi vì Hàn Châu Tiết nên Vĩnh Chiêu Đế mới đối xử đặc biệt với công chúa Đồng Nhạc. Không ngờ, chính bởi sự yêu thích của ông ta dành cho nàng ta nên mới khiến nàng ta trở thành tấm bia ngắm, khiến nàng ta bị trúng độc.
Xem ra, người đứng đằng sau lên kế hoạch tất cả những chuyện này là vì Hữu Tàng trong cung. Thế nhưng vốn dĩ có cực kì ít người biết việc Hữu Tàng nằm trong tay Trưởng công chúa. Ngoại trừ thái hậu ra, chỉ có một mình Uông Ấn.