“Hoàng thượng, cung nữ kia chỉ là một cung nữ nho nhỏ trong cung Khôn Ninh, thường ngày chỉ giúp việc lặt vặt ở chỗ Lục Cầm. Nếu thần thiếp thật sự có mưu đồ làm loạn thì sao có thể giao việc quan trọng như vậy cho nàng ta làm? Hơn nữa, Đồng Nhạc xưa nay luôn rất cung kính với thần thiếp. Tuy rằng Đồng Nhạc không phải do thần thiếp sinh ra nhưng những năm nay, thần thiếp không hề có sự phân biệt trong cách đối xử với Nguyên Khang và Đồng Nhạc, sao thể bỏ độc Đồng Nhạc được? Xin hoàng thượng minh giám!”
“Tử Đồng, những việc này trẫm đều biết cả. Nàng đừng lo lắng, trẫm nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cung Khôn Ninh.”
Vi hoàng hậu vẫn hết sức đau lòng, lại nói tiếp: “Hoàng thượng, người có thể mua chuộc được cung nữ của cung Khôn Ninh, có thể khiến cung nữ đó không sợ sống chết, còn có thể vô tình khiến Trưởng công chúa và công chúa Đồng Nhạc bị trúng độc quả thật rất không đơn giản! Thần thiếp muốn biết hiện trong cung, ai có bản lĩnh này!”
Câu cuối cùng đã chọc vào đúng nỗi lòng của Vĩnh Chiêu Đế.
Người biết Hữu Tàng trong cung do ai quản lý, lại có bản lĩnh làm những việc như thế chỉ có vài người.
Uông Ấn…
Cái tên này xuất hiện trong đầu Vĩnh Chiêu Đế, sau đó không thể xua tan được, khiến sắc mặt ông dần dần tối đi.
Là Uông Ấn sao? Là Uông Ấn đã nhằm vào cung Khôn Ninh vì để giúp Thuần quý tần rửa sạch hiềm nghi sao?
Suy cho cùng, người có gan đối phó với Trưởng công chúa, có bản lĩnh chĩa mũi nhọn vào Vi hoàng hậu thật sự không nhiều. Mà Uông Ấn là một trong số đó.
Ông ta ngẫm nghĩ một lát rồi nói với Vi hoàng hậu: “Tử Đồng, ta đã bảo Hàn Bá Trang đi thẩm vấn cung nữ kia, tin rằng với khả năng của Hàn Bá Trang, nhất định có thể hỏi ra được chân tướng. Nàng yên tâm, trẫm sẽ không để nàng phải chịu ấm ức.”
Vi hoàng hậu nhìn lướt qua nét mặt Vĩnh Chiêu Đế, đôi mắt vẫn đỏ hoe, chỉ nói: “Đa tạ hoàng thượng thương xót! Thần thiếp… cảm tạ hoàng thượng đã tin tưởng thần thiếp. Thần thiếp đợi kết quả của Hình Bộ!”
Nếu Uông Ấn đã có gan sai nội thị của Điện Trung Tỉnh lan truyền tin tức, còn có bản lĩnh mua chuộc cung nữ bên cạnh Lục Cầm thì bà ta cũng muốn để hắn nếm thử mùi vị bị nghi ngờ.
Sau khi Vi hoàng hậu rời khỏi điện Tử Thần, Vĩnh Chiêu Đế liền ra nghiêm lệnh với Hàn Bá Trang, đó là dùng hình phạt đối với cung nữ kia. Vĩnh Chiêu Đế căm ghét nhất là quân cờ do những người khác cài cắm vào trong cung. Ông ta dặn Hình Bộ cho dù dùng biện pháp gì, chỉ cần để cung nữ đó còn sót lại một hơi thở là được.
Hàn Bá Trang cũng biết tầm quan trọng của cung nữ này, sau khi thẩm vấn không có kết quả liền ra lệnh dùng hình phạt tra tấn.
Sau khi nghe thấy từng tiếng kêu rên thê thảm của nàng ta, Hàn Bá Trang cau mày nhưng không ra lệnh dừng lại.
Trước đây đã từng nói, mặc dù Hình Bộ không bằng Đề Xưởng nhưng những người bình thường cũng không chịu được điều đó.
Dùng hình phạt liên tục sẽ không chỉ hủy hoại cơ thể của một người mà còn cả ý chí của người đó. Vào lúc chạng vạng, cuối cùng cung nữ chỉ còn hơi thở thoi thóp, toàn thân đầy thương tích cũng đã khai ra.
“Nô tỳ nói… nô tỳ nói hết… Đúng vậy, nô tỳ không dâng trà cho công chúa Đồng Nhạc, càng không có chuyện rắc bột. Là có người sai nô tỳ làm vậy, nếu không sẽ giết nô tỳ. Nô tỳ không muốn chết…” Cung nữ khàn giọng nói, đôi môi khô khốc đã chảy máu.
“Vậy là ai đã sai ngươi?”
Cung nữ ra sức lắc đầu, ánh mắt dần dần rời rạc: “Là… là Đường nội thị của Điện Trung Tỉnh… Thuốc bột chính là do hắn đưa cho nô tỳ…”
Ai cũng biết Đường nội thị này chính là người được Uông đốc chủ trọng dụng.
Sau đó, bất luận Hình Bộ thẩm vấn thế nào cũng không hỏi ra được điều gì nữa. Nàng ta luôn khăng khăng với cách nói này.
Hàn Bá Trang thầm biết lời khai của cung nữ đó liên quan quá rộng, ông ta không dám giấu giếm và trì hoãn, lập tức định đưa kết quả này vào trong cung.
Nhưng kết quả thẩm vấn của ông ta còn chưa đưa vào trong cung thì trong cung lại xảy ra chuyện lần nữa.