Uông Ấn vẫn trầm tư. Nhìn nụ cười của Diệp Tuy, trong lòng hắn luôn cảm thấy hơi hoảng hốt.
Biến Nhạn Tây Vệ thành một Đề Xưởng khác. Từ một đề xuất táo bạo trở thành một việc có thể tiến hành, nhưng… mục tiêu thực hiện.
Việc này thật sự khả thi sao?
Hắn tỉ mỉ quan sát nàng. Nụ cười trên mặt nàng, ánh mắt kiên định của nàng, tất cả đều đang nói lên rằng: Điều này thật sự khả thi.
Tiền đề cho sự khả thi đó là bởi vì nàng hoàn toàn tin tưởng vào hắn.
Cô gái nhỏ tin tưởng hắn như vậy…
Uông Ấn duỗi tay vén lại tóc mai cho Diệp Tuy, khẽ mỉm cười và nói: “Cô gái nhỏ, trời đã sáng rồi, nàng đi nghỉ ngơi trước đi. Bổn tọa sẽ nghĩ kĩ về việc này.”
Những gì nàng nói là điều mà trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ tới. Hắn phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
Diệp Tuy gật đầu, trái tim vẫn luôn thắt lại dần dần buông lỏng, không nhịn được mà ngáp một cái.
Hóa ra một đêm đã trôi qua…
Lúc này nàng mới cảm thấy toàn thân mệt mỏi, bả vai cũng hơi đau nhức.
Mặc dù cơ thể mệt mỏi nhưng trong lòng nàng cảm thấy rất nhẹ nhõm. Sự sợ hãi luống cuống đêm qua đã sớm biến mất, bởi vì nàng đã tìm thấy con đường phía trước.
Sau khi nàng rời khỏi Hạ Nhật Trai, Uông Ấn ngẫm nghĩ chốc lát rồi cũng rời khỏi đây. Hắn không về phòng ngủ bù mà đi thẳng đến Đề Xưởng.
Trước khi bước vào phủ nha Đề Xưởng, hắn đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn tòa phủ nha vô cùng quen thuộc này.
Tòa phủ nha màu đen xám giống như trang phục Minh Xà màu đỏ rực trên người đề kỵ, đều khiến cho người ta vô thức cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ tránh không kịp. Nhưng Uông Ấn lại cảm thấy rất đỗi gần gũi.
Tòa phủ nha màu xám đen này giống như là đồng đội của hắn vậy. Nó đã cùng hắn vượt qua quãng thời gian mười mấy năm. Thật ra, mỗi vết tích của nó, mỗi vết phong sương chính là những gì Đề Xưởng đã trải qua.
Đã mười mấy năm trôi qua mà chẳng hay…
Thông thường, ba năm đề kỵ sẽ bị đào thải một lần. Nơi này đã đưa tiễn bao nhiêu đề kỵ, đã đón nhận bao nhiêu đề kỵ? Ngay cả thiên hộ như Khánh bá cũng đã rời khỏi nơi đây.
Chỉ có hắn, từ ngày Đề Xưởng được thành lập đến giờ là vẫn luôn ở lại nơi này, chưa từng rời đi.
Hắn vẫn luôn cho rằng một khi hắn rời khỏi Đề Xưởng thì đó nhất định là ngày hắn chết. Nhưng hiện tại…
Đường Ngọc đang ở bên cạnh hắn bèn gọi: “Xưởng công…”
Vì sao xưởng công lại dừng lại trước cửa Đề Xưởng? Và còn nhìn tập trung chăm chú nhìn như vậy, giống như sau này không thể nhìn thấy nữa…
Uông Ấn thu lại ánh nhìn rồi cất bước, thản nhiên đáp: “Bổn tọa không sao! Đi vào thôi!”
Sau khi vào trong Đề Xưởng, Uông Ấn không đi thẳng đến nơi làm việc của mình như ngày thường mà đi dọc bục tròn của Đề Xưởng, đến những nơi như sảnh nghị sự, Tư Binh Khí, Tư Luyện Dược.
Ở những nơi này đều có đề xưởng đang xử lý công việc, khi bọn họ nhìn thấy Uông Ấn tới thì đều cảm thấy bất ngờ và phấn khởi khó có thể kìm nén. Bọn họ đều cung kính hô: “Thuộc hạ tham kiến xưởng công!”
Trong hai, ba năm nay, Uông Ấn rất ít khi đến những nơi như Tư Binh Khí, Tư Luyện Dược chứ đừng nói sẽ nán lại lâu và quan sát tỉ mỉ từng chi tiết như thế này.
Các đề kỵ và Đường Ngọc cũng cảm thấy trong lòng có thứ cảm giác khó bề diễn tả, vừa kinh ngạc, bất ngờ lại xen lẫn một thoáng hoảng hốt.
Xưởng công có chỉ thị gì?
Nhưng Uông Ấn lại không nói lời nào. Hắn chỉ khẽ gật đầu với những đề kỵ này rồi rời đi luôn.
Cuối cùng, hắn băng qua hành lang dài và hẹp, bố trí đầy các cơ quan kia để đi tới đại lao của Đề Xưởng.
Lúc Niên bá vẫn canh gác đại lao của Đề Xưởng trông thấy hắn, ông hơi khom người, cất giọng nói thô khàn: “Xưởng công, sao ngài lại tới đây? Ngài đến để tiếp tục thẩm vấn Tiết Triệu Tôn sao?”
Uông Ấn lắc đầu, đáp: “Không phải, bổn tọa chỉ đến nhìn một chút!”
Hắn đi rất chậm, vừa đi vừa nhìn nhà giam gần sát hành lang nhất, còn dừng lại chốc lát trước phòng giam giam giữ Tiết Triệu Tôn và Chu Vân Xuyên.
Lúc thấy hắn, Tiết Triệu Tôn nhào tới, hét lên: “Hoàng hậu… hoàng hậu thế nào rồi?”
Bây giờ, trong đầu Tiết Triệu Tôn chỉ nghĩ đến việc hoàng hậu đã giết chết vợ con của ông ta nên ông ta một lòng hi vọng hoàng hậu sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Ngươi yên tâm, bổn tọa đã nói với hoàng thượng những điều mà ngươi đã khai. Kết quả… sẽ không để ngươi phải thất vọng.” Uông Ấn chỉ đáp lại một câu này rồi rời đi.
Còn Chu Vân Xuyên đang cuộn người trong góc chỉ mở mắt, ngước lên liếc Uông Ấn một cái, sau đó liền nhắm mắt lại, như thể không nhìn thấy hắn.
Uông Ấn không bận tâm. Hắn băng qua phòng giam của Chu Vân Xuyên rồi dựng lại trước gian phòng giam ở nơi sâu nhất trong đại lao.
Phòng giam nay trước kia đã từng giam giữ Trung Thư Lệnh - Khúc Công Độ.
Uông Ấn nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Khúc Công Độ chỉ vào hắn mà mắng hắn là gian thần xu nịnh. Ông nói thà chết cũng sẽ không thừa nhận việc giết Triệu Tổ Thuần, còn tức giận đến dựng cả râu.
Sau khi Khúc Thiều xuất hiện, Khúc Công Độ hận không thể xông tới liều mạng với hắn.
Thời điểm Khúc Công Độ ra khỏi đại lao Đề Xưởng, ông chỉ nhìn hắn thật sâu và thở dài.
Khi đó, trong phòng giam này, rốt cuộc Khúc Công Độ đã nghĩ gì?
Uông Ấn đẩy chấn song sắt của phòng giam ra, khom người chui vào, sau đó ngồi xuống trong góc được lót bằng rơm rạ.
Kể từ sau khi Khúc Công Độ rời đi, phòng giam này không còn giam giữ người nào nữa. Rơm rạ ẩm ướt tỏa ra mùi mục nát trộn lẫn với mùi máu tanh không xua đi được trong phòng giam, xộc vào khoang mũi của Uông Ấn.
Từ lâu Uông Ấn đã quen với mùi của đại lao Đề Xưởng, có điều cho dù quen thuộc đến đâu thì hắn cũng không thể nào thích nổi thứ mùi này.
Ai lại thích mùi mục nát máu tanh và âm u chứ?
Cho dù hắn là Uông đốc chủ của Đề Xưởng với hai tay đầy máu tanh thì cũng không thích thứ mùi đó.
Uông Ấn dựa vào vách tường lởm chởm, từ từ nhắm mắt lại.
Niên bá đứng bên ngoài phòng giam vẫn hơi khom người. Trong đôi mắt mờ đục lóe lên vẻ lo âu, nhưng lại không nói gì.
Xưởng công ngồi trong phòng giam này quả thật quá kỳ lạ. Song, ông biết xưởng công làm vậy nhất định là có lý do.
Điều mà ông muốn làm chính là lặng lẽ bảo vệ Uông Ấn, cho đến khi hắn rời khỏi đây.
Một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua, ba canh giờ trôi qua… Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Uông Ấn mở mắt, sau đó nhếch khóe môi, lộ ra ý cười.