Trịnh Vi lại dừng bước, nhìn Uông Ấn, cười khổ và nói: “Uông đốc chủ, sự kinh ngạc mà ngài mang đến cho bổn cung ngày hôm nay thật sự là hết lần này tới lần khác.”
Hiền Phi… có mưu đồ với Hữu Tàng. Người đầu độc bà và công chúa Đồng Nhạc là Hiền phi sao?
Kết quả này khiến bà thật sự không ngờ.
Nói kĩ ra thì quan hệ giữa bà với Hiền phi cũng khá tốt. Hai người đều ít giao du với bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ chạm mặt trong những bữa tiệc của hoàng gia. Mỗi lần gặp bà, Hiền phi đều khom người, cúi đầu xuống, trông cực kì cung kính.
Mặc dù Trịnh Vi không thích những phi tần trong hậu cung của Vĩnh Chiêu Đế, nhưng cảm nhận của bà về Hiền phi cũng không đến nỗi nào.
Hiền phi không giống như các phi tần thích đấu đá trong cung. Bà ta không có con cái, thờ ơ với mọi việc cả trong lẫn ngoài cung, trên người ẩn chứa khí thế thoát tục lãnh đạm.
Bà cho rằng người như vậy sẽ không màng sự đời, thế mà lại chính là bàn tay gây tội ác đằng sau sao?
Cảm nhận của bà trước đây về Hiền phi đã sai. Điều này chứng tỏ Hiền phi che giấu quá kĩ.
Nghĩ đến việc người lạnh nhạt như Hiền phi mà còn nhiều mưu mô như thế, đẩy Thục phi và công chúa Hi Bình ra làm kẻ chết thay, Trịnh Vi liền cảm thấy trong lòng rét lạnh.
Quả nhiên, người có thể được phong làm một trong bốn vị phi thì đều không đơn giản.
“Ngài nói tỉ mỉ đi, bổn cung muốn biết làm thế nào mà xác định được chính là Hiền phi?” Trịnh Vi nói.
Đúng vào lúc này, gió mùa thu nổi lên, lá rụng đua nhau rơi xuống, cảm giác tiêu điều càng đậm nét hơn.
Uông Ấn liền đáp: “Điện hạ, khi đó ta đoán rằng tất phải có người đứng đằng sau Thục phi và công chúa Hi Bình. Người này có thể sai khiến Thục phi nên đương nhiên sẽ có địa vị không thấp. Đề kỵ vẫn luôn bí mật quan sát tình hình trong cung. Qua việc Tiết Triệu Tôn cung khai, đã phát hiện ra dấu vết để lại…”
Sau khi hắn bẩm báo với hoàng thượng về lời khai của Tiết Triệu Tôn, Hiền phi liền tới điện Tử Thần. Sau đó, hoàng thượng nghi ngờ lời khai của Tiết Triệu Tôn, nghi ngờ đây có phải là Tiết Triệu Tôn bị ép cung hay không.
Sau khi Vi hoàng hậu đưa ra đề xuất thăng Uông Ấn làm đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, hoàng thượng liền đi đến cung của Hiền phi ngay trong đêm. Sau đó, mật thám trong cung phát hiện ra hoàng thượng càng nóng vội hơn với đề xuất của hoàng hậu.
Mặc dù mật thám không nghe rõ cụ thể hoàng thượng và Hiền phi đã nói gì nhưng Hiền phi đã có ảnh hưởng tới hoàng thường, nhằm vào Đề Xưởng. Đây là điều không cần phải nghi ngờ.
“Điện hạ, trước kia Hiền phi vẫn luôn sống rất bình lặng, lại không con cái. Ta quả thật nghĩ mãi mà không hiểu vì sao Hiền phi phải làm vậy. Bà ta có quá nhiều điểm đáng ngờ. Để tránh đánh rắn động cỏ, tạm thời vẫn chưa thể lấy lại công bằng cho điện hạ.” Uông Ấn nói tiếp.
Tuy rằng hắn đã chứng thực sự hoài nghi này, nhưng vẫn còn đủ loại bí ẩn ở Hiền phi. Đề kỵ vẫn cần tiếp tục điều tra và quan sát.
Giống như Bích Sơn Quân đang ở trong phủ nhà họ Thạch tại đạo Nhạn Tây, vẫn phải giữ lại Hiền phi, tạm thời chưa thể động đến.
Người khiến Trưởng công chúa điện hạ bị tổn thương thân thể nặng nề đang ở trong cung nhưng lại không thể động vào. Việc này ít nhiều khiến người ta thấy không vui.
Trịnh Vi mỉm cười, nếp nhăn trên mặt hiện rõ, nhưng lời nói của bà lại mang theo sự lạnh lùng: “Không sao, bổn cung cũng rất muốn biết còn có ai đứng đằng sau Hiền phi. Rốt cuộc là ai lại căm hận bổn cung đến vậy! Chút thời gian này, bổn cung vẫn chờ được.”
Đã xác định được là Hiền phi rồi, bà có thể đề phòng Hiền phi. Bà cũng có thể nhìn kĩ xem vì sao Hiền phi lại làm thế.
...
Trong thời gian Uông Ấn đang làm đủ loại chuẩn bị thì Vĩnh Chiêu Đế cũng đang tiếp tục cân nhắc về đề nghị của Vi hoàng hậu.
Việc để Uông Ấn tiếp quản vị trí đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, thật sự khả thi sao?
Đúng là ông ta nghi kị Uông Ấn, đồng thời muốn thu hồi ba nghìn đề kỵ trong tay hắn. Những đề kỵ đó quá lợi hại, mỗi người trong số họ gần như đều có thể lấy một chọi mười.
Song, Nhạn Tây Vệ lại có một trăm nghìn binh mã. Mà khả năng luyện binh, dẫn binh của Uông Ấn thì trong triều không ai có thể sáng bằng. Nếu để hắn quản lý một trăm nghìn binh mã này, Nhạn Tây Vệ sẽ biến thành cái dạng gì?
Nếu cuối cùng Uông Ấn thu một trăm nghìn binh mã về một mối, thì…
Sắc mặt Vĩnh Chiêu Đế nặng nề, đôi môi mím chặt, đường pháp lệnh hằn thật sâu.
Nếu như vậy thì thế lực của Uông Ấn càng mạnh hơn, càng khó lay chuyển hơn. Đây hoàn toàn không phải là điều mà Vĩnh Chiêu Đế muốn nhìn thấy.
Ông ta dự định điều Uông Ấn khỏi Đề Xưởng để tiếp nhận chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ là muốn làm suy yếu thế lục và tầm ảnh hưởng của Uông Ấn, chứ thật sự không muốn cho hắn vinh dự đó.
Nhạn Tây Vệ tuyệt đối không thể thật sự nằm trong tay Uông Ấn được.
Có cách gì có thể để Uông Ấn tiếp quản Nhạn Tây Vệ, nhưng lại không thể nắm giữ một trăm nghìn binh mã không? Chắc chắn là phải kìm hãm, nhưng kìm hãm như thế nào?
Ông ta nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không nghĩ ra được.
Cuối cùng, Vĩnh Chiêu Đế cho gọi tâm phúc của mình là thị lang Binh Bộ - Đậu Đại Dụng tới.
“Ái khanh, sắp đến thời điểm thay quân sau mùa thu rồi, tình hình trong quân đội thế nào?”
Tế lễ và quân sự là việc lớn của nước nhà. Việc lớn như thay quân đương nhiên là thị lang Binh Bộ nắm rất rõ.
Đậu Đại Dụng kể chi tiết về tình hình hiện nay của quân đội cho Vĩnh Chiêu Đế nghe, trong lòng lấy làm lạ: Hiện tại còn chưa đến thời điểm báo cáo tình hình trong quân, sao hoàng thượng đột nhiên lại quan tâm đến những điều này?
Khi Đậu Đại Dụng nói đến tình hình của Nhạn Tây Vệ, Vĩnh Chiêu Đế bỗng ngắt lời y mà hỏi: “Ái khanh có đề cử nào cho vị trí đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ không?”
Đậu Đại Dụng thầm giật mình, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển: Vị trí đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ đã bỏ trống hơn một năm nay. Trước đó cũng có quan viên từng bẩm tấu về vấn đề này nhưng đều bị hoàng thượng cố ý phớt lờ.
Rõ ràng là hoàng thượng muốn duy trì tình trạng hiện tại của Nhạn Tây Vệ.
Bây giờ hoàng thượng hỏi đến ứng cử viên cho vị trí đại tướng quân rốt cuộc là có ý gì?
Đậu Đại Dũng thận trọng đáp: “Hoàng thượng, Nhạn Tây là nơi có vị trí và địa thế quan trọng đặc biệt, thần nhất thời không nghĩ ra được người phù hợp với chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ.”
Vĩnh Chiêu Đế trầm lặng, biết rằng nếu không trực tiếp chỉ rõ thì Đậu Đại Dụng sẽ không nói thật.
Ông ta quyết định không vòng vo nữa mà hỏi thẳng: “Khanh biết rõ tình hình trong quân thì nói xem, có cách nào có thể hạn chế đại tướng quân của một Vệ không? Trẫm muốn làm suy yếu quyền hạn thế lực của đại tướng quân của một Vệ.”
Dù Đậu Đại Dụng suy nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng hoàn toàn không nghĩ ra được câu hỏi này có liên quan đến Uông đốc chủ, mà con đang phỏng đoán có phải hoàng thượng đã có sự xếp gì với Nhạn Tây Vệ hay không.
“Hoàng thượng, về việc làm suy yếu quyền lực của đại tướng quân của một Vệ, thần có một ý tưởng có lẽ sẽ khả thi.”
Sau đó, Đậu Đại Dụng chậm rãi nói ra cách đó. Vĩnh Chiêu Đế nghe xong, gật đầu hài lòng: “Ái khanh, cách này thật sự rất hay, rất hay!”