Người được Vĩnh Chiêu Đế chọn làm giám quân là Trấn Quốc Công - Ngu Đản Chi.
Trên điện Tuyên Chính, Vĩnh Chiêu Đế đang giới thiệu về công lao của Ngu Đản Chi, ca ngợi ông ta đã “chấp chưởng Lĩnh Nam Vệ mấy chục năm, công trạng lớn lao, cực kì quen thuộc với tình hình trong quân ngũ…”.
Có lẽ các quan viên không biết đây là tình huống gì, nhưng Uông Ấn lại biết rất rõ.
Hoàng thượng để Ngu Đản Chi làm giám quân, nguyên nhân lớn nhất không phải vì ông ta có công lao thế nào, không phải bởi ông ta quen thuộc với tình hình trong quân ngũ ra sao… Mà là bởi Uông Ấn đã giết con trai ông ta.
Hắn sai đề kỵ bắn chết Ngu Sư Phóng. Tuy không để lại bất cứ chứng cứ nào nhưng chắc chắn Ngu Đản Chi đã nhận định hắn chính là hung thủ.
Có điều, sau khi hồi kinh, hắn không có bất kì sự tiếp xúc nào với Ngu Đản Chi. Thù hận của ông ta đối với hắn không có ảnh hưởng thực tế nào.
Nếu không phải nghĩ về chuyện của Nam Khố thì hắn cũng đã quên mất ông ta.
Nhưng hoàng thượng thì không quên. Ông ta không quên thù hận giữa hắn và Ngu Đản Chi. Cho nên, bây giờ ông ta mới dùng đến Ngu Đản Chi.
Cũng phải, một khi hắn trở thành đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ thì có ai thích hợp làm giám quân hơn Ngu Đản Chi?
Với sự căm thù của Ngu Đản Chi đối với hắn, ông ta nhất định sẽ đối đầu với hắn mọi lúc mọi nơi. Hắn sẽ không có nhiều thời gian yên ổn ở Nhạn Tây Vệ.
Hoàng thượng đúng thật là suy nghĩ chu toàn!
Uông Ấn cúi đầu xuống, hơi nhếch khóe miệng để lộ một thoáng cười mỉa mai, không biết là đang cười tự giễu hay đang chế giễu ai.
Hắn không nói gì, giống như đã vâng lệnh. Cho đến khi điện Tuyên Chính kết thúc buổi chầu, hắn cũng không nói một chữ nào.
Điều đó khiến Vĩnh Chiêu Đế và các quan viên có cảm giác thất vọng không giải thích được. Bọn họ rất hi vọng và cũng luôn cho rằng, sau khi bổ nhiệm Ngu Đản Chi làm chức giám quân, Uông Ấn sẽ tỏ vẻ gì đó.
Người vui mừng nhất với sự bố trí người làm giám quân của Vĩnh Chiêu Đế chính là người của phe hoàng hậu, đặc biệt là Cố Chương.
Cố Chương không ngờ kế hoạch nhằm vào Uông Ấn của hắn ta lại thật sự có ngày được thực hiện, và hiệu quả cuối cùng còn tốt hơn trong dự đoán.
Uông Ấn không có Đề Xưởng thì ngang bằng bị cắt bỏ đôi cánh, đồng thời còn bị hạn chế tại Nhạn Tây Vệ.
Ngày tháng sau này của Uông Ấn sẽ rất tồi tệ.
Nghĩ đến đây, Cố Chương cảm thấy cực kì khoái chí trong lòng, không sao kìm nén được ý cười trên mặt.
Hoàng thượng thiết lập chức giám quân, thật là cao tay!
Hơn nữa, người làm giám quân lại là Trấn Quốc Công. Trấn Quốc Công chính là một trong ba vị Quốc Công lớn, đã từng chinh chiến khắp thiên hạ, có tiếng tăm rất lớn trong quân đội. Cho dù Uông Ấn dám đối đầu với ông ta thì chắc hẳn cũng không chiếm được lợi lộc gì.
Ha ha, hắn ta sẽ đợi để xem Uông Ấn sau này sẽ như thế nào.
Hắn ta rất thích những chuyện đánh rắn dập đầu như vậy…
So với Cố Chương vui vẻ đến nỗi gần như phát điên, Diệp Tuy bình tĩnh hơn nhiều sau khi nghe được tin tức này.
“Đại nhân, lý do hoàng thượng để Ngu Đản Chi làm giám quân, ngoại trừ uy danh trong quân dội của ông ta ra, còn có gì khác không?” Nàng sinh lòng hoài nghi, bèn hỏi Uông Ấn.
Ngu Đản Chi đã rất già, hơn nữa còn lắm bệnh. Cho dù công lao của ông ta xuất sắc hơn nữa nhưng một khi tuổi tác đã cao, bệnh tật quấn thân thì có tác dụng gì?
Ngu Đản Chi… người này không để lại cho nàng nhiều ấn tượng. Bởi vì thời điểm Diệp Tuy bắt đầu quan tâm đến triều cục thì ông ta đã tạ thế.
Ngu Đản Chi chinh chiến cả đời, đúng là có uy danh cực cao trong quân đội. Nhưng kỳ lạ là sau khi ông ta từ trần, Vĩnh Chiêu Đế phong tên thụy cho ông ta là “Dũng mậu”.
“Dũng” đương nhiên là thể hiện công trạng trong những năm tháng chinh chiến, nhưng “mậu” thì quá kỳ quặc.
Tên gọi trái ngược với thực tế là sai, làm tổn thương người lương thiện là sai. Rõ ràng là Ngu Đản Chi đã làm chuyện gì xấu xa làm tổn thương người khác, hơn nữa còn bất trung với Đại An, nếu không đã không dùng cái tên thụy ác đó để kết luận về ông ta.
Uông Ấn ngửi hương thơm của trà Diệm Khê, thản nhiên nói: “Bổn tọa đã giết con trai độc nhất của Ngu Đản Chi.”
“Hả…” Diệp Tuy không thốt nên lời, cứ ngớ người ra nhìn Uông Ấn.
Thù giết con, còn là con trai độc nhất. Chuyện lớn như vậy mà hắn lại nói bằng giọng điệu rất thờ ơ… Thật sự có ổn không?
Xem ra hoàng thượng cũng biết về mối thù này.
“Không sao, Nhạn Tây Vệ tất sẽ không bình yên. Thêm một Ngu Đản Chi cũng không sao.” Uông Ấn đáp, tâm trạng của hắn đã hết sức bình tĩnh.
Cảm xúc xáo động trong điện Tuyên Chính đã lắng xuống. Nếu hắn đã tiếp nhận sự bổ nhiệm làm đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ thì đã lường trước được sẽ có đủ loại khó khăn và trở ngại. Ngu Đản Chi chỉ là một trong số đó mà thôi.
Con đường phía trước đã định, không thể thay đổi, vậy thì chỉ việc dọn cái khó khăn là Ngu Đản Chi này đi.
Hắn rót thêm trà cho Diệp Tuy, khẽ nhướng mày, nói: “Cô gái nhỏ, nàng yên tâm đi. Bổn tọa ứng phó được!”
Diệp Tuy im lặng. Nàng nên cảm thấy lo lắng mới phải. Nhưng nhìn thấy hắn nhu thế này, nàng bỗng nhiên không thấy lo lắng chút nào.
Bất luận thế nào, nàng cũng sẽ theo hắn. Chỉ cần được ở bên cạnh hắn thì cần gì phải sợ những khó khăn này?
Diệp Tuy ngửi mùi thơm của trà giống như Uông Ấn rồi tươi cười. Nhìn nụ cười của nàng, tâm tình Uông Ấn trở nên bình tĩnh hơn.
Khó khăn của Nhạn Tây Vệ không đủ để khiến hắn sợ hãi. Điều mà hắn không yên tâm nhất hiện giờ chính là Đề Xưởng…